Một lát sau, cô nói: “Chúng ta không thể quay lại nữa, sau này anh có thể đến thăm Tân Tân, nhưng đừng đi tìm em”
Dứt lời, cố dứt khoát đi vào trong bệnh viện.
Đến khi không còn thấy bóng dáng của Tư Tinh Ngọc và Diêu Đằng nữa, chân mày vốn nhíu chặt của Thi Cẩm Ngôn dần giãn ra. Sau đó, anh gọi điện thoại cho thư ký, “Chuyện tôi bảo cậu điều tra sao rồi?”
“Ngài Thi, rất khó điều tra chuyện liên quan đến cô Tư và nhà họ Tư, bọn họ cần thêm thời gian.”
Thi Cẩm Ngôn có chút thất vọng, lạnh nhạt “t” một tiếng rồi cúp điện thoại. Anh đứng ở đó, đột nhiên nghĩ đến cái gì nên gọi điện thoại cho Tư Chính Đình.
Giọng nói của Tư Chính Đình vẫn rất lạnh lùng: “Có chuyện gì?”
Thi Cẩm Ngôn im lặng một lát, mới hỏi: “Chính Đình, cậu không cảm thấy chuyện này có gì đó là lạ sao?”
Tư Chính Đình hơi ngừng lại, “Anh phát hiện ra cái gì rồi?”
Lúc nói câu đó với Thi Cẩm Ngôn, Tư Tĩnh Ngọc cảm thấy lòng mình đau đớn. Giống như là vết thương, không chỉ không khép lại mà còn bị nhiễm trùng. Bên ngoài nhìn có vẻ lành, nhưng bên trong đã bị thối rữa. Cô hít sâu một hơi, tự nói với mình phải cố gắng sống vui vẻ.
Tư Tĩnh Ngọc hỏi Diêu Đằng: “Cánh tay của anh thế nào rồi?”
Diều Đằng đáp: “Không sao nữa rồi.”
Diêu Đằng mím môi, hỏi: “Tĩnh Ngọc, em có thể thử tiếp nhận anh không?”
Tư Tĩnh Ngọc sững sờ.
Diều Đằng tiếp tục: “Em và Thi Cẩm Ngôn không còn khả năng nữa, sau này em cũng phải kết hôn để Tân Tân có một người cha. Tại sao người đó không thể là anh?”
Anh đã chờ có rất nhiều năm rồi, không thể tiếp tục chờ nữa. Mặc dù anh nói ngay vào thời điểm này là có chút lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhưng anh không kiềm chế được.
Tư Tĩnh Ngọc bình tĩnh nhìn anh, “Với em, anh...”
“Tĩnh Ngọc, anh biết mà, anh chưa từng để ý tình cảm của em với anh là gì, anh chỉ muốn em cho anh một cơ hội, một cơ hội có thể ở bên em.”
Lời nói thâm tình của Diệu Đăng khiến Tư Tĩnh Ngọc sững người, thấy ánh mắt tràn ngập mong đợi của anh, cô không nỡ nói lời từ chối.
Một lúc sau, cô mím môi, nói: “Anh để em suy nghĩ một chút.”
Diêu Đằng vui vẻ đáp: “Được!”
Tư Tĩnh Ngọc hơi nhíu mày, lại đi lên phía trước. Cô từng nghe một câu nói, cách chữa lành tổn thương bởi một mối tình là bắt đầu một mối tình khác.
Ra khỏi bệnh viện, Thị Cẩm Ngôn không biết phải lái xe đi đầu. Anh muốn nói chuyện rõ ràng với Tĩnh Ngọc, nhưng bây giờ cô rất cảnh giác với anh, làm anh không có cơ hội để nói. Anh thở dài, chợt nhớ tới chuyện mua nhà, bèn gọi điện thoại cho người môi giới, nói muốn gặp chủ nhà. Người môi giới lập tức đồng ý. Hai bên hẹn thứ hai gặp mặt.
9h sáng ngày thứ hai, Tư Tĩnh Ngọc, Thi Cẩm Ngôn và người môi giới đến chỗ hẹn. Vừa thấy Thi Cẩm Ngôn, Tư Tĩnh Ngọc lập tức xoay người đi. Anh liền kéo tay cô lại, nói thẳng: “Tĩnh Ngọc, đứa con trong bụng Bạch Nguyệt không phải là của anh.”