Thi Cẩm Ngôn đỡ mẹ Thi ra khỏi đồn cảnh sát. Quần áo của mẹ Thi đều đã ướt, cả người lạnh run. Thi Cẩm Ngôn cởi áo khoác ra khoác lên người bà, sau đó lái xe chở bà về nhà.
Ba Thi đang đứng trên ban công nghển cổ nhìn xuống, thấy hai người về mới cảm thấy yên lòng. Đến khi hai người bước vào nhà, ba Thi không nhịn được nói: “Đi đưa cơm thôi mà, bà làm gì đi lâu quá vậy, bà...”
Còn chưa dứt lời đã thấy bộ dạng chật vật của mẹ Thi, ông ngạc nhiên hỏi: “Bà, bà sao vậy?”
Mẹ Thi thấy ba Thi giống như tìm thấy được chỗ dựa, nhất là khi nghe ba Thi hỏi, cả người bà lập tức sụp đổ. Bà không nhịn được nữa, đặt mông ngồi xuống đất, vừa đấm lên đùi vừa gào khóc: “Ông nó ơi, tôi sai rồi! Tôi hoàn toàn sai rồi! Tôi không thể nào tha thứ cho bản thân mình nữa! Ông nó ơi, tôi muốn chết cho rồi, nhưng con trai của chúng ta phải làm sao đây...”
Ba Thi không biết chuyện gì đang xảy ra, bước lên hỏi lại: “Rốt cuộc là bà bị làm sao?”
Mẹ Thị tiếp tục khóc lớn, “Nó là đồ lừa gạt! Tận Tân không phải là con trai của nó! Tân Tần là con của Tĩnh Ngọc và Cẩm Ngôn!”
Ba Thị mở to hai mắt, hoảng sợ hỏi: “Cái gì?”
Ông ngẩng đầu nhìn về phía Thị Cẩm Ngôn, rồi lại nhìn bà bạn già đang ngồi dưới đất gào khóc, sau đó thở dài.
“Đừng khóc nữa, chuyện đã vậy rồi khóc có ích lợi gì? Cũng đừng có mở miệng đời sống đời chết mà hãy mau nghĩ cách bù đắp đi.”
Bà từ từ nín khóc, đi lại bên cạnh ba Thi, sau đó ông đỡ bà lên ghế sofa ngồi.
Mẹ Thi vốn là một người phụ nữ hung hăng, lúc này bà lại giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, ba Thi nói cái gì bà cũng gật đầu, vô cùng ngoan ngoãn.
Thi Cẩm Ngôn nhìn bọn họ, đột nhiên nghĩ đến một câu: Giúp đỡ nhau trong lúc hoạn nạn cho đến khi bạc đầu.
Anh từng nghĩ, anh có thể sống cùng Tư Tĩnh Ngọc cả đời, đến khi già rồi, bọn họ có thể đi du lịch khắp nơi. Nhưng không ngờ mọi chuyện lại đi đến bước đường này.
Thấy anh cúi đầu không nói gì, mẹ Thi liền gọi: “Cẩm Ngôn!”
Thị Cẩm Ngôn ngẩng đầu lên, mẹ Thi kiên định nói: “Chúng ta tuyệt đối không cần người phụ nữ ác độc như Bạch Nguyệt, cũng không cần đứa con của nó... Nếu cần đứa con đó thì con và Tư Tĩnh Ngọc sẽ không thể quay lại được nữa. Cẩm Ngôn, con bảo luật sư nói cưỡng chế nó phá thai là thật hay giả?”
Thi Cẩm Ngôn cười khổ, “Đương nhiên là giả. Cô ta mang thai, cô ta có quyền quyết định giữ hay bỏ, pháp luật không thể cưỡng chế cô ta phá thai”
Mẹ Thi khẩn trương, “Vậy phải làm sao bây giờ? Mẹ nói cho con biết, dù con có muốn miễn cưỡng chấp nhận nó thì ba và mẹ cũng sẽ không đồng ý. Còn nữa, con cho nó thuốc mỡ làm gì?”