Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1502: Hành hạ bạch nguyệt (9)




Mặc dù cô ta không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng trạng thái của mẹ Thi lúc này không bình thường

lắm.

Phòng vệ sinh nhỏ hẹp, căn bản là không có chỗ để trốn, cô ta chỉ có thể gân cổ hét to cầu cứu. Có điều, ở đây là phòng trong, bên ngoài đóng kín cửa, trong thời gian ngắn sẽ không có y tá đi tới.

Bạch Nguyệt hoảng sợ nhìn mẹ Thi, mặc dù bà đã già nhưng vóc người mập mạp, trước đây lao động chân tay nên sức lực rất lớn. Còn Bạch Nguyệt thì vừa gầy vừa yếu, đâu phải là đối thủ của mẹ Thi.

Cô ta nhíu mày, “Bà điên rồi! Trong bụng tôi là cháu trai của bà đấy! Sao bà dám ra tay với tôi hả?”

Mẹ Thi bước lên, một tay nắm tóc Bạch Nguyệt, một tay đánh vào mặt cô ta, vừa đánh vừa hô to: “Lừa đảo! Bịp bợm! Mày dám gạt tao! Gạt tạo hại con tao, tao đánh chết mày rồi tạo tự sát! Tao giết mày thì con trai tạo mới có thể làm lành với Tĩnh Ngọc được!”

Bạch Nguyệt bối rối, nhưng vẫn nghe hiểu ý của mẹ Thi. Cả người cô ta cứng đờ, chợt biết chuyện của Tân Tân đã bại lộ.

Sao lại bại lộ?

“Chát!”

Lại một cái tát mạnh giáng vào mặt khiến cô ta lập tức tỉnh táo lại. Sau đó, cô ta giơ vòi sen, phun nước vào mặt của mẹ Thi.

Nước văng vào mắt khiến bà nhắm mắt lại, cũng vì vậy mà tay đang nắm tóc Bạch Nguyệt cũng buông lỏng. Nhân cơ hội này, Bạch Nguyệt đẩy bà ra rồi xông ra ngoài.

Có bại lộ cũng không sao!

Trong bụng cô ta còn đứa con, chỉ cần sinh đứa con này ra thì cái gì cũng cứu vãn được.

Cô ta hét lớn lên: “Người đâu! Cứu mạng! Giết người rồi!”

Một đám người chạy vào phòng bệnh thì thấy mẹ Thi chật vật từ trong phòng vệ sinh vọt ra.

Quần áo bệnh nhân của Bạch Nguyệt ướt nhẹp, gò má sưng đỏ, hai cánh tay thể thảm đến mức không nỡ nhìn.

Bạch Nguyệt rưng rưng nước mắt trốn sau lưng đám người kia, dáng vẻ chật vật đáng thương vô cùng. Còn mẹ Thi lại giống như một người điên. Vì đã lớn tuổi nên bà không mặc đồ lót. Lúc này, quần áo của bà ướt đẫm, hai cái điểm trên ngực nổi bật lên, tóc dán vào mặt, nhìn chẳng khác gì người đàn bà chanh chua chửi đổng người khác.

Vừa nhìn tình huống này, ai cũng sẽ đoán mẹ Thi ức hiếp Bạch Nguyệt.

Bạch Nguyệt khóc dữ dội, không phải cô ta giả vờ mà cô ta bị đau thật, đau đến mức toàn thân run rẩy, bọng nước trên hay cánh tay vừa to vừa đáng sợ, ai nhìn cũng cảm thấy mẹ Thi quá tàn nhẫn.

Có cô y tá nhìn không nổi nữa, chạy lại ngăn trước mặt Bạch Nguyệt, “Có chuyện gì vậy?” Mẹ Thi chỉ vào Bạch Nguyệt, tức giận nói: “Cô tránh ra! Hôm nay tôi phải cho con khốn này sảy thai! Nhà chúng tôi không cần đứa con trong bụng cô ta!”

Bạch Nguyệt uất ức khóc lóc: “Không được! Đứa con này là của tôi, bà dựa vào cái gì mà nói không cần là không cần? Tân Tân bị bệnh, cần đứa con này tới cứu. Đứa con trong bụng tôi là con của Cẩm Ngôn!”