Mẹ Thi nhặt lên, bất giác không nhịn được nói: “Chẳng lẽ bọn họ bắt con kí giao hẹn gì? Tại sao có thể như vậy...”
Nói tới đây liền khựng lại.
Bà nhìn kinh ngạc mở to mắt nhìn tờ kết quả khám nghiệm.
Đây là kết quả DNA của Tư Tĩnh Ngọc và Tân Tân?
Tư Tĩnh Ngọc! Tân Tân!
Mẹ Thi nhìn thấy kết quả giám định liền nhắm mắt lại, lắc mạnh đầu rồi nhìn lại, sau đó mới nhìn lại tờ báo cáo giám định, vẫn là Tư Tĩnh Ngọc và Tân Tân...
Mẹ Thi cảm giác mình nghẹn lời, hai tay run rẩy vừa nhìn Thi Cẩm Ngôn vừa nói: “Có chuyện gì thế này? Báo cáo này là... giả sao?”
Đúng vậy, nhất định là giả!
Bởi vì nếu nó là thật thì tất cả những chuyện bà đã làm là vì cái gì?
Bà làm người ác, ép con trai và con dâu đến đường cùng...
Mẹ Thi đỏ mắt, nhìn chằm chằm Thi Cẩm Ngôn, muốn nghe được đáp án của anh nhưng khi nhìn thấy gương mặt chết lặng của con trai thì tức giận đập báo cáo kết quả vào mặt Thi Cẩm Ngôn: “Đồ ngu ngốc, đến chuyện nó có phải con của mình hay không cũng không biết à? Ngay cả chuyện là con với ai cũng không biết rõ sao?”
“Cẩm Ngôn, mẹ có lỗi với con!”
“Cẩm Ngôn, mẹ sai rồi!”
“Cẩm Ngôn, con đưa Tĩnh Ngọc về đi, bây giờ con đi ngay đi... con đi đi... đi đi...”
Thi Cẩm Ngôn vẫn không nhúc nhích, nhìn mẹ Thi không lóc liền nhịn không được nói: “Mẹ nói bỏ thì bỏ, đón về thì đón về. Mẹ, mẹ nghĩ Tĩnh Ngọc là cái gì?”
Mẹ Thi lập tức ngậm miệng, nước mắt vẫn rơi lã chã.
Bà cắn môi muốn nói gì đó nhưng di động đột nhiên vang lên. Mẹ Thi giật mình nhìn xuống, thấy hai chữ Bạch Nguyệt thì ánh mắt trở nên sắc bén. Bà dùng ống tay lau mắt, bấm nhận cuộc gọi, đầu bên kia lập tức vang lên tiếng của Bạch Nguyệt: “Bác gái, tôi muốn ăn canh tuyết lê đường phèn, bà nấu rồi mang đến đây cho tôi đi! Tôi bảo bà mua mỹ phẩm cho phụ nữ mang thai bà đã mua chưa? Còn có cả đồ chống phóng xạ nữa, bà nhớ phải mua cái đắt nhất, đừng mua cái rẻ đấy, đồ rẻ không có tác dụng đâu! À còn nữa, chừng nào bà bảo Cẩm Ngôn đến thăm tôi đây?”
Bạch Nguyệt nói một tràng khiến mẹ Thi siết chặt di động.
“Này, bà có đó không thế? Alo, bà bị điếc rồi à?” Thanh âm khó chịu của Bạch Nguyệt truyền ra: “Bà nói gì đi xem nào!”
Mẹ Thi nghiến răng, chờ cô ta nói xong mới nghiến răng trả lời: “Được, bây giờ tôi tới đó luôn đây!”
Bà cúp máy, quay sang mím môi, nói với Thi Cẩm Ngôn: “Cẩm Ngôn, chuyện bây giờ vẫn còn kịp, mẹ sẽ để Bạch Nguyệt sảy thai!”
Mẹ Thi nói rồi dứt khoát xông ra ngoài: “Con đi tìm Tĩnh Ngọc nói chuyện, mẹ đi tìm Bạch Nguyệt! Để cô ta sảy thai, mất đi đứa bé này! Mẹ sẽ cho con ả hồ ly tinh điên rồ kia phải trả giá đắt!”