Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1474: Chào tạm biệt (1)




Trong bệnh viện.

Thi Cẩm Ngôn nhìn bà Thi chằm chằm.

Gió thét gào lùa qua cửa sổ khiến mặt anh lạnh lẽo, nhưng trong lòng lại càng lạnh hơn.

Bạch Nguyệt ra sức kêu to với Thi Cẩm Ngôn: “Cẩm Ngôn, anh không để ý đến tính mạng của Tân Tân thì thôi đi! Chẳng lẽ mẹ anh mà anh cũng không cần sao?”

Nói rồi, thấy Tân Tân đứng chen trong đám người, cô ta liền vẫy tay gọi thằng bé, “Tân Tân, con mau qua đây xem người ba và bà nội của con này! Con nhìn xem, bà nội đã bằng lòng từ bỏ cả tính mạng vì con rồi mà ba con vẫn còn độc ác với con đến thế!”

Thi Cẩm Ngôn nghe cô ta nói vậy thì quay sang nhìn, thấy Tân Tân bước dần lên. Dáng người nho nhỏ, gầy gò, lúc này trông lại càng nhỏ bé hơn.

Thằng bé mở to mắt, hết nhìn bà Thi rồi lại nhìn Thi Cẩm Ngôn. Lúc này, Thi Cẩm Ngôn cũng đi qua, Tân Tân chỉ nhìn ánh mắt của anh thôi cũng hiểu ngay ý anh.

Nghĩ đến những lời anh nói ngày hôm nay, Tân Tân chớp đôi mắt to tròn như mắt bồ câu, kêu lên với bà Thi: “Bà nội, bà làm gì thế?”

Xung quanh tĩnh lặng như tờ.

Bà Thi hết nhìn Tân Tân rồi lại nhìn Thi Cẩm Ngôn, sau đó mới nói với Tân Tân bằng giọng chắc nịch, “Tân Tân đừng sợ, bà nội sẽ cứu cháu!”

Tân Tân cắn môi, do dự một lúc, nhưng rồi vẫn ngẩng đầu lên, “Bà nội, cháu không muốn chết, nhưng bà có thể tin ba cháu được không?”

Ba đã từng nói không được lợi dụng người thân, thằng bé lợi dụng bà là không đúng, vậy bà nội ép ba như thế cũng là sai, đúng không?

Nghe thấy lời của Tân Tân, lòng Thi Cẩm Ngôn run lên.

Lúc này tất cả mọi người đều đang chỉ trích anh máu lạnh, chỉ có Tân Tân vẫn tin rằng anh có thể tìm được tủy trùng với nó.

Nhưng anh thật sự có thể tìm được sao?

Anh kiên quyết không sinh con với Bạch Nguyệt như thế thật sự là đúng sao?

Nghĩ đến đây, Thi Cẩm Ngôn đau đớn nhắm mắt lại. Anh biết mẹ anh không sai, vì bà chỉ muốn một cơ hội sống cho cháu trai bà.

Anh biết đám phóng viên xung quanh cũng chẳng sai, vì bọn họ chỉ muốn đưa tin đúng sự thật.

Nhưng anh thì sai sao?

Anh lưỡng lự, rồi chợt mở mắt ra.

Là ai đã gây ra chuyện này?

Chính là cô ta!

Anh quay ngoắt sang nhìn Bạch Nguyệt bằng ánh mắt hệt như dòng điện, không còn hờ hững nữa mà đầy oán hận.

Bạch Nguyệt hốt hoảng lui ra sau.

Thi Cẩm Ngôn nhìn cô ta, nắm lấy tay Tân Tân, rồi nhếch môi, nói một câu rõ ràng phải khiến bà Thi vui mừng, nhưng chẳng hiểu sao, bà lại chỉ thấy sự lẻ loi và cô độc của anh, “Được, con đồng ý với mẹ!”