Y tá tháo giường bệnh ra, vội vàng đẩy đi.
Thi Cẩm Ngôn và Tư Tĩnh Ngọc chạy theo sau bọn họ. Lúc giường bệnh sắp được đẩy vào phòng phẫu thuật, phản ứng bệnh của Tân Tân đột nhiên trở nên dữ dội hơn. Thằng bé nắm chặt tay Thi Cẩm Ngôn, “Ba… ba…”
Vì đau đớn nên giọng thằng bé rất nhỏ, chẳng khác gì mèo kêu.
Thi Cẩm Ngôn ngây người, bác sĩ và y tá cũng dừng lại.
Thi Cẩm Ngôn lên tiếng: “Ba đây, sao thế Tân Tân?”
Tân Tân rất khó chịu, giọng nói nức nở: “Ba, liệu con có chết không?”
Thi Cẩm Ngôn chỉ thấy tim như thắt lại. Anh xoa bàn tay bé nhỏ của Tân Tân, lắc đầu: “Không đâu, con chắc chắn sẽ sống, yên tâm đi!”
Tân Tân nghe thế mới gật đầu, rồi nhìn sang Tư Tĩnh Ngọc, khó nhọc cười với cô: “Cô, con không sao đâu, cô đừng khóc, con không đau, thật đó!”
Thằng bé vừa dứt lời, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng bị khép lại.
Tư Tĩnh Ngọc giơ tay lên sờ má mới phát hiện ra mình quả thật đã khóc. Cô chẳng nói chẳng rằng, kéo áo lau nước mắt. Sau đó, cả hai người đứng trước cửa phòng phẫu thuật, chờ đợi với tâm trạng lo lắng bất an.
Thi Cẩm Ngôn nhìn cửa phòng, môi mím chặt, quai hàm căng ra, ánh mắt thăm thẳm, chẳng biết đang nghĩ gì.
Tư Tĩnh Ngọc nhìn anh mà vô cùng đau lòng, vết bẩn trên người cô còn chưa kịp lau, nhưng vẫn chỉ đứng đó, xót xa trong lòng.
Chẳng biết qua bao lâu, sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập, sau đó giọng bà Thi vang lên: “Tân Tân sao thế? Thế nào rồi? Mẹ định đến thăm cháu thì nghe tin thằng bé phải vào phòng phẫu thuật. Tân Tân làm sao thế này?”
Thấy bà Thi, Thi Cẩm Ngôn mới tỉnh táo lại một chút, thấy cặp lồng trong tay bà thì hiểu bà đến đưa cơm.
Thi Cẩm Ngôn nhẹ nhàng vỗ lưng cho bà, “Mẹ, Tân Tân không sao đâu, mẹ đừng lo.”
Anh biết lúc này có bảo bà Thi về cũng không được, bèn bảo bà ngồi xuống, sau đó mới nhìn về phía Tư Tĩnh Ngọc, thấy người cô dính bẩn thì nói: “Tĩnh Ngọc, em đi tắm rửa một chút đi.”
Tư Tĩnh Ngọc thấy anh bình tĩnh lại rồi mới thở phào nhẹ nhõm, rồi cúi nhìn quần áo mình, sau đó gật đầu, đi vào nhà vệ sinh.
Vì không mang theo quần áo nên cô chỉ tắm rửa sơ qua, mùi chua vẫn bốc lên, khiến cô hơi buồn nôn.
Tư Tĩnh Ngọc bịt mũi, thở dài, gọi giúp việc mang một bộ đồ tới cho mình. Một lát sau, có người đưa quần áo đến, nhưng không phải người giúp việc mà là Diêu Đằng.
Thấy anh ta, ánh mắt của Thi Cẩm Ngôn liền trở nên ác liệt, nhưng vì đang lo cho Tân Tân nên anh cũng chẳng còn tâm trí đâu mà ghen tuông nữa cả.
Tư Tĩnh Ngọc thấy Diêu Đằng thì cũng tò mò, nhưng đang có Thi Cẩm Ngôn ở đây nên cô cũng không hỏi gì, chỉ đi vào nhà vệ sinh. Tắm rửa thay quần áo xong, mùi chua kia cuối cùng mới biến mất, khiến cô thoải mái hơn một chút.
Cô vứt quần áo bẩn vào thùng rác rồi đi ra ngoài.