Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1357: Lấy anh nhé! (9)




Đi được một đoạn, Trang Nại Nại lại thấy Thi Cẩm Ngôn xách vali, dắt tay Tân Tân đi ra ngoài.

“Anh… anh Thi, anh…”

Thi Cẩm Ngôn nói với Trang Nại Nại: “Tôi còn có chút việc, đi trước. Đợi đến khi về Bắc Kinh, tôi sẽ tranh thủ chút thời gian mời cô Tư ăn bữa cơm.”

Trang Nại Nại rụt cổ lại, sao cô lại thấy lời này của anh ta lạnh lùng thế nhỉ?

Trang Nại Nại cười nịnh nọt, rồi đi cùng Lâm Hi Nhi ngang qua người anh. Cô có thể cười đùa với bạn cùng lứa như nhóm Tô Ngạn Bân, nhưng chị chồng và anh rể thì…

Cô vẫn luôn nghĩ về bọn họ như phụ huynh trong nhà vậy.

Đi được một đoạn, Trang Nại Nại mới quay lại nhìn Thi Cẩm Ngôn. Tuy anh không quay đầu lại, nhưng Tân Tân thì có. Thấy Trang Nại Nại cũng nhìn, thằng bé bèn cười với cô.

Nhìn Tân Tân, Trang Nại Nại lại không nhịn được mà thở dài. Tân Tân rất đáng yêu, giống Thi Cẩm Ngôn như tạc, khuôn mặt xinh xắn, khiến người khác yêu mến. Thằng bé lại ngoan ngoãn, cũng là một trong số những người anh ít ỏi mà Bé Lười và Bé Nháo không bài xích.

Có lẽ vì đã có con nên Trang Nại Nại cũng mềm lòng. Dù biết Tân Tân là chướng ngại giữa anh rể và chị chồng nhưng cô vẫn không thể ghét thằng bé được.

Trông thấy ánh mắt thương hại của cô Nại Nại, Tân Tân lập tức cảm thấy không thoải mái, bèn ngẩng đầu lên, nói với Thi Cẩm Ngôn:

“Ba, sao chúng ta lại phải đi trước? Sao không đợi cô đi cùng ạ? Chẳng phải ba muốn kết hôn với cô sao?”

Nghe thấy giọng nói non nớt của thằng bé, Thi Cẩm Ngôn bèn nhìn xuống, vừa đi vừa nói:

“Tân Tân, ba bàn với con một chuyện được không?”

Tân Tân gật đầu, trong lòng bỗng thấy hốt hoảng. Vẻ mặt ba nghiêm túc như thế là thế nào? Chẳng lẽ ba không cần nó nữa à?

Tân Tân liền khẩn trương, lẳng lặng chờ ba nói chuyện.

“Tân Tân, sau khi chúng ta về Bắc Kinh, con sẽ sống cùng ông bà nội, có được không?”

Tân Tân gật đầu, “Vâng!”

Thằng bé vốn vẫn ở với ông bà nội, chỉ cần ba cũng ở đó là được, nếu cô cũng ở đó được thì càng tốt, còn về phần mẹ…

Nghĩ đến Bạch Nguyệt, ánh mắt của Tân Tân liền trở nên ảm đạm. Thằng bé bỗng nhiên cảm thấy mình thật không hiểu chuyện. Từ nhỏ, hai mẹ con đã sống nương tựa vào nhau, lúc trước thằng bé vẫn ỉ lại mẹ nhất, nhưng bây giờ có người khác để so sánh, thằng bé thấy ngay cả ông nội ít nói nhưng còn đối xử với thằng bé tốt hơn mẹ. Vì thế, bây giờ thằng bé không thích sống cùng mẹ nữa, nhưng nghĩ như thế có phải là sai không?

Trong lòng Tân Tân chợt có cảm giác bài xích, nhưng thằng bé không dám nói với ai cả. Hơn nữa vì tuổi còn nhỏ nên quả thật nó cũng không hiểu rõ lắm về những mối quan hệ phức tạp trong thời điểm hiện tại.