Hello, Người Thừa Kế (Xin Chào, Người Thừa Kế)

Chương 1150: Sinh nhật một tuổi (9)




Tư Chính Lĩnh nghe thế liền vung tay về phía Trang Nại Nại.

Trang Nại Nại còn chưa kịp hành động, người đứng bên cạnh cô đã túm chặt tay Tư Chính Lĩnh, rồi quật qua vai, khiến cậu ta ngã lăn ra đất.

Tư Quang Thanh lao lên hét, “Mày làm gì thế hả? Tư Chính Đình, nó là em trai mày đấy!”

Giọng Tư Chính Đình cực kỳ lạnh lẽo, “Tôi chỉ dạy dỗ nó là không được đánh phụ nữ thôi!”

Tư Quang Thanh: “…”

Tư Chính Lĩnh: “…”

Tư Chính Lĩnh bị Tư Chính Đình cho đo đất nên Lưu tiểu thư kia không có ai chắn cho nữa, lập tức hoảng sợ như chú cừu non, hỏi Trang Nại Nại: “Cô… cô… cô muốn làm gì?”

Trang Nại Nại cười lạnh, “Ranh con từ đâu đến mà lại đứng đây lải nhải linh tinh? Tôi hỏi cô, ba mẹ cô làm gì mà dạy dỗ cô thành ra thế này?”

Lưu tiểu thư lập tức hếch cằm lên, “Tôi đã nói rồi! Ba tôi là chủ mỏ than! Nhà tôi rất giàu!”

“Giàu thì giỏi lắm sao?”

“Chứ còn gì nữa? Tôi có thể tặng con cô hai cái tượng vàng, còn ông nội cô thì sao? Một con robot?”

“Ai nói tôi chỉ tặng hai đứa một con robot?”

Nghe Tiêu Khải nói vậy, mọi người đồng loạt nhìn về phía ông.

Tiêu Khải nghênh ngang tiến lên, hừ lạnh nói: “Transformers chỉ là trò đùa mở màn thôi, quà tôi tặng hai đứa nhóc ở đây cơ.”

Nói đến đây, ông lấy một cái hộp từ trong túi áo ra.

Lưu tiểu thư tò mò ngó nghiêng, còn Tư Tĩnh Ngọc thì cười nói tiến đến: “Ông Tiêu, để cháu xem ông tặng quà gì cho hai đứa. Mở quà bây giờ thì hơi kỳ, nhưng cháu xin thất lễ một lần ạ!”

Trang Nại Nại tò mò nhìn theo tay Tĩnh Ngọc, bên trong là hai miếng ngọc màu ngà, bề mặt sáng bóng mượt mà, khiến người ta nhìn vào đã thấy ấm áp.

Lưu tiểu thư cười nhạo, “Ngọc này là giả!”

Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía cô ta. Ngay cả Tư Quang Tùng và Tư Quang Thanh cũng kinh ngạc ra mặt.

Tư Tĩnh Ngọc cười nhạo Tư Quang Thanh: “Chẳng phải trước đây ông thích nghiên cứu thứ này nhất sao? Sao không dạy dỗ con dâu ông cho tử tế một chút?”

Tư Quang Thanh đỏ bừng mặt tiến lên, nhưng không dám đưa tay ra sờ mà chỉ dám đứng nhìn từ xa, cuối cùng mới thốt ra lời: “Thật sự là chúng sao? Thật sự là hai miếng ngọc năm đó sao?”