Heart Aflame

Chương 36




Chiều muộn, khi Kristen quay về sảnh với Eda sau khi đã dọn dẹp gọn gàng các phòng ngủ của khách, nàng vẫn miên man tự hỏi làm cách nào nàng có thể trả thù Alden mà không phải trả giá bằng mạng sống của chính mình. Nàng loay hoay tính toán về điều này cả ngày. Nàng lên danh sách trong đầu những cách nàng có thể làm anh chàng bị thương -- hoặc, tốt hơn là làm cho anh ta bị thương tật vĩnh viễn, để anh ta không chống chọi nổi với sự buồn thảm và tự kết liễu cuộc đời mình. Vấn đề duy nhất ở đây là sẽ thế nào nếu bị xi cà que cũng không làm anh chàng tự vẫn? Một gã đàn ông vô tư lự và lúc nào cũng vui hơn hớn sẽ hành xử thế nào khi chán nản nhỉ?

Nàng không định bỏ cuộc và để Alden sống nhởn nhơ. Hoàn toàn ngược lại. Quay quắt vì chuyện này cả ngày làm nàng càng nghĩ đến anh mình nhiều hơn, và đó là điều duy nhất củng cố quyết tâm của nàng.

Nhưng có lẽ Selig chiếm hữu đầu óc nàng quá mạnh mẻ làm nàng phản ứng quá tệ khi bắt gặp một người lạ trong sảnh. Anh ta ngồi xoay lưng lại phía nàng, mặc dầu vậy nàng vẫn trở nên bệch bạc, quên cả thở, không nhấc nổi chân, thậm chí hết nhìn thấy đường trong khoảnh khắc của một nhịp đập tim khi nàng nghĩ anh mình đã trở về từ cõi chết.

Eda thúc vào nàng làm Kristen quay về với cuộc sống, cuộc sống hiện thực, vì nàng đã phản ứng tồi tệ trong cơn điên thoáng chốc. “Trời ạ, cái bà này! Nhìn xem bà đang đi đâu vậy!”

“Tôi á!” Eda quay lại. “Tôi à? Tôi hỏi cô, ai là người chết sững ở đây vậy?”

Kristen merely glowered at her and stalked on toward the cooking area. Once there, her eyes were drawn back to the stranger again and again. It was the cursed hair, blackest black. It was the cursed breadth of shoulder, just the exact width. It was the cursed long-muscled back, just like the one she used to ride on when she was so much younger. No wonder she had thought she looked at Selig, despite every sense that told her it was impossible. From behind, the stranger was his double.

Kristen chỉ quắc mắt nhìn bà và đi về phía bếp ăn. Khi đã yên vị ở đó, mắt nàng vẫn cứ ngoái lại phía người lạ hoài. Đó là mái tóc đáng tội, đen nhay nháy. Đó là bề rộng đáng nguyền rủa của bờ vai, chính xác với cùng cỡ rộng. Đó là tấm lưng dài, đầy cơ bắp đáng chết, giống hệt phiến lưng nàng từng nhong nhong cưỡi khi còn tấm bé. Chả trách sao nàng nghĩ mình đã nhìn thấy Selig, mặc dù ý thức cho biết đó là điều không thể. Nhìn từ sau, kẻ lạ mặt giống hệt anh nàng.

Nàng không thể ngừng ngắm anh ta. Nàng không thể dừng nhu cầu phải thấy mặt anh ta. Mặc dầu vậy, anh ta không hề quay mặt lại lấy một lần. Anh ta ngồi với Seldon và Hunfrith nốc rượu mật ong, thảng hoặc tràng cười đến từ một người hay cả đám khi bọn họ lặng lẽ truyện trò với nhau, quá xa tầm để nàng có thể nghe tiếng họ.

Khi Royce bước vào trong sảnh, cơn bối rối của Kristen phần nào tĩnh lặng. Anh có thứ quyền lực đó trên nàng. Mặc dầu vậy, nàng vẫn bực mình với anh vì lời dọa dẫm của anh và chỉ liếc anh một cái thật nhanh. Alden đang ngồi với anh, và với người em họ này của Royce, nàng ném cho một cái nhìn giết chóc làm anh ta cười khùng khục. Không đầy 10 giây sau, mắt nàng quay sang người lạ. Anh ta là ai?

“Tên anh ta là Gaelan.”

“Cái gì?” Kristen quay sang nhìn Edrea đang cười cợt với nàng.

“Gaelan,” Edrea lập lại. “Anh chàng người Celt đến từ Devon. Tôi thấy cô cũng ngó anh chàng.”

" 'Cũng'?"

Giờ thì Edrea cười rúc rích. “Nhìn xung quanh cô mà xem.” Cô nàng chỉ thẳng vào khu may vá. “Ngay cả Tiểu thư Darrelle cũng chòng chọc nhìn anh ta.”

"Sao thế?"

“Sao thế? Giỡn chơi hả Kristen. Khuôn mặt của anh ta chỉ có ở trên thiên đường mà thôi. Thế vì cái quái gì khác cô lại chằm chằm nhìn anh ta?”

“Tôi chỉ tự hỏi anh ta là ai và anh ta làm cái quái gì ở đây,” Kristen cáu kỉnh nói. “Tôi nghĩ chúng ta đã xong việc với đám khách khứa ở đây rồi chứ.”

“Về lý do anh ta ở đây, ông chủ đã giữ anh ta lại. Anh ta sẽ làm việc tại khu tường thành với những người khác.”

“Phải rồi, anh ta có một cơ thể để làm những công việc như vậy.”

“Thực thế.” Edrea thở dài.

“Tôi tưởng cô để ý Bjarni chứ.”

“Thì tôi để ý anh ta đấy chứ.” Edra đỏ mặt mỉm cười. “Nhưng nếu anh chàng người Celt để ý tôi…” Cô ả thở dài lần nữa. “Thế nhưng tôi có cùng vấn đề. Anh ta không nói tiếng của chúng tôi, dẫu thế có nhiều người ở đây có thể nói tiếng của anh ấy lắm, tôi không nằm trong số đó.”

Eda bước đến mắng: “Edrea, nhanh lên và giúp Aethel dọn bàn ăn. Tám chuyện không làm cho công việc xong được đâu. Cả cô nữa, Kristen, lột cho xong cái đám đậu đó đi.”

Kristen túm lấy cánh tay người phụ nữ trước khi bà có thể quay đi lần nữa. “Eda, bà có để ý thấy người Celt đó không?”

Eda nhìn băng qua sảnh đến chỗ Gaelan ngồi. “Có. Cô chẳng thể làm việc gì ngoài chuyện để ý đến anh ta, anh ta bự con ghê.”

“Nhưng tôi nghĩ chỉ có người Celts Cornish là kềnh càng thôi, và bà đã nói họ là kẻ thù của Royce.”

"True, but this one is not from the Cornish coast. And there are exceptions everywhere as to the size of a people. Look at Lord Royce in comparison with other Saxons, but he is a Saxon true."

“Thì đúng vậy, nhưng gã này không đến từ vùng duyên hải Cornish. Và ở đâu cũng có ngoại lệ về khổ người. Hãy nhìn Lãnh chúa Royce so với những người Saxon khác thì thấy, nhưng ngài ấy thực sự là người Saxon đấy thôi.”

"I suppose."

Mắt Eda nheo lại. “Ta thấy cô quan tâm đến anh chàng ấy đấy, nhưng cô phải dẹp ngay cái mối quan tâm ấy đi. Ông chủ sẽ không thích nó chút nào đâu.

“Royce không --"

Kristen toét miệng cười, mấy từ “sở hữu tôi” tắt lịm trong cổ nàng. Royce thực sự sở hữu nàng và nàng nên quan tâm đến những thứ anh thích và không thích -- chừng nào nó còn liên quan đến nàng. Nhưng nàng không thực sự quan tâm đến gã người Celt, không phải theo cái cách Eda nghĩ. Nàng chỉ muốn nhìn thấy khuôn mặt gã.

“Eda, tôi sẽ lưu ý lời nhắc nhở của bà.”

“Tốt. Và giờ thì đến những hạt đậu, trước khi chúng không kịp để nấu.”

Nhưng chỉ năm giây sau khi Eda quay lưng về phía lò sưởi, Kristen cố ý chuyển cái vạc nặng nề chứa những quả đậu đến rìa bàn, nơi nó bấp bênh chỉ trong nửa giây. Khi nó rơi ầm ĩ xuống nền nhà, những hạt đậu lăn tròn như một cái thảm xanh lá trải dài về phía lò sưởi, mắt nàng không hề nhìn vào đám lộn xộn nàng gây ra mà vẫn gắn chặt về phía gã người Celt.

Đầu anh ta không phải là cái đầu duy nhất quay về phía âm thanh loảng xoảng. Nhưng mái đầu anh là thứ duy nhất Kristen nhìn thấy.

“Hồng ân Chúa, cái cô này!” Eda kêu lên từ sau nàng. “Cái gì làm cho hôm nay cô vụng về thế?”

Kristen thậm chí không nghe thấy gì cả. Mắt nàng khóa chặt vào đôi mắt xám nàng những tưởng sẽ không bao giờ gặp lại. Một âm thanh bị bóp nghẹt lại trong họng nàng, vuột khỏi bàn tay đang che miệng nàng. Bàn tay còn lại ép chặt vào ngực nàng, vì tim nàng đập dồn đến đớn đau. Điều này là không thực! Chúa giúp con! Selig! Còn sống!

Nàng nhớm lên từ ghế của mình để đến với anh. Anh rời ghế mình để gặp nàng giữa chừng. Chính xác trong cùng một khoảnh khắc, nhận thức quay về với cả hai và họ dừng lại.

Kristen quay ngoắt lại, hai tay nàng giờ bám chặt lấy chiếc bàn phía sau để kìm giữ mình ở lại nơi đó. Còn sống! Mắt nàng nhắm nghiền. Thực sự còn sống! Nàng thở sâu, thật nhanh và mạnh, cố gắng để không la lên, không cười to và không khóc nức nở.

Nàng không thể đến với anh. Chúa giúp nàng, nàng không thể ghì chặt anh trong tay mình. Nếu làm thế, anh sẽ bị nhốt cùng với những người khác. Thế nhưng niềm vui ngập tràn trong nàng và nàng nghĩ nàng có thể nổ tung lên vì nó.

Cuối cùng thì nàng cũng nhận ra Eda đang nhìn nàng kinh ngạc. Trong cơn bốc đồng, nàng nhảy bổ về phía trước, túm lấy người phụ nữ, nhấc bổng bà lên và quay bà vòng vòng, rồi cười ngặt nghẽo. Nàng có thể cười vì điều này. Nàng phải dùng nó để giải thích cho cơn cười của mình. Ôi, Chúa ơi, anh nàng còn sống!

“Cô điên rồi, cái nhà cô này! Thả ta xuống!”

“Tôi xin lỗi!” Kristen cười rạng rỡ. “Vì tôi đã không chú ý đến những lời dặn dò của bà. Eda, tôi xin thừa nhận bà rất khôn ngoan với tuổi đời chồng chất. Ôi, Eda, tôi quý bà lắm lắm!”

Kristen quay người phụ nữ thêm một vòng nữa trước khi đặt bà xuống để bà bắt đầu càu nhàu và chửi rủa những lời tàn tệ nhất mà Kristen chưa từng nghe trước đây. Với những lời chửi rủa, nàng vẫn cười khi vội vàng thu lượm những hạt đậu rơi vãi, không dám nhìn qua phía bên kia sảnh lần nào nữa.

Nhưng ở phía bên kia sảnh, Selig cũng đang mỉm cười. Cuộc tìm kiếm của anh đã thực sự kết thúc. Anh đã tìm thấy Kristen, nàng đã vui sướng chào đón anh và tự làm cho mình trở nên ngớ ngẩn để tránh không chạy đến với anh. Anh biết tình cảm chan chứa của nàng. Đã hơn một lần nàng vật anh thẳng cẳng xuống sàn khi anh trở về từ chuyến ra khơi, và nàng đã quăng mình vào vòng tay anh để mừng anh trở lại. Làm sao nàng có thể tự kềm chế mình lúc này quả là một kỳ công, nhưng đó cũng là một lời cảnh cáo mà anh đã biết trước. Anh không thể gặp nàng, không thể nhận nàng bằng bất cứ cách nào. Trong suốt cuộc tìm kiếm, anh đã khổ sở với ý nghĩ rằng nàng đã chết. Nhưng nàng còn sống. Còn sống!

“Royce, anh đã làm gì trong chuyện này?” Alden tò mò.

Cả hai nhìn Kristen đang hành xử một cách kỳ quặc. “Ta còn có thể nói được gì? Nàng đã hết gây cho ta ngạc nhiên với những điều lạ lùng nàng làm. Không, nàng vẫn làm ta kinh ngạc, nhưng bây giờ ta đã dần dần quen với nó.”

“Ngộ ghê, lạ là nàng ta thực sự thấy vui khi vãi đậu ra đất.”

Royce cười to với cái giọng càu nhàu của Alden. Cách đó nhiều bước, Selig căng thẳng nhìn hai vị lãnh chúa đang quan sát Kristen.

Anh huých Seldon đang ngồi bên cạnh. “Họ đang nói gì thế?”

“Họ đang nói về cô nàng Viking.”

“Cô ta cũng là tù binh ở đây hả?”

“Ừ, nhưng chính xác hơn phải gọi cô ta là nô lệ riêng của Lãnh chúa Royce, nếu anh hiểu ý tôi muốn nói gì.” Seldon cười khùng khục. “Đó là một người Viking đã được ông chủ thuần hóa.”

Selig nhắm nghiền mắt lại. Hai tay anh siết chặt thành những nắm đấm dưới bàn. Anh đã chỉ sợ rằng nàng chết. Nhưng anh chưa từng nghĩ đến việc nàng bị cưỡng hiếp bởi những gã Saxon này.

Mắt anh chầm chậm mở ra, nó thẫm lại với một cơn bão dữ dội trong đó. Anh sẽ phải giết chết tên lãnh chúa Saxon này.