Tiễn đi cô giáo, Nguyễn Hải An trở về phòng mình đánh một giấc ngon lành đến 7 giờ tối, lúc cô đang sửa soạn chuẩn bị xuống nhà ăn khách sạn ăn tối thì bỗng ngoài cửa truyền tới tiếng gõ,tiếp theo là giọng nói ngọt ngào của nữ nhân viên: " Thưa cô Ngô Tuyết Mai, có một vị khách đang ở dưới sảnh tìm cô."
Hải An ra mở cửa, nhíu mày hỏi cô ấy: " Tôi tưởng khách sạn phải giữ thông tin bí mật khách hàng mà, sao lại có người biết tôi ở đây mà tìm? "
Nữ nhân viên cười ngượng ngùng: " Cái đó... tôi không biết nữa, là do quản lý gọi tôi đến truyền đạt thông tin này cho cô."
Hải An cũng không muốn làm khó cô ấy, gật đầu tỏ ý hiểu rồi, sau đó hỏi cô nhân viên xem người muốn gặp mình ở đâu rồi quay trở lại phòng thay đồ, ra khỏi khách sạn đi tới quán cà phê đối diện khách sạn.
Quán cà phê mọi ngày đều đông đúc nhộn nhịp giờ đây vắng đến kỳ lạ, chỉ có tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng. Vừa bước vào Nguyễn Hải An đã nhìn thấy một ngượi đàn ông béo mập tuổi tầm 50 trở đi mặc bộ com- lê chỉnh tề ngồi uống trà, người này nhìn tai to mặt lớn cùng với cách ăn mặc sang trọng chắc chắn không phải nhân vật tầm thường. Âm thầm đánh giá trong lòng Nguyễn Hải An vừa khoan thai đi tới bàn của người đàn ông kia, sau đó ngồi xuống trước mặt ông ta.
Hải An không thèm chào hỏi gì với người đàn ông xa lạ cả mà hỏi trực tiếp luôn: " Ông là ai? Tìm tôi làm gì? "
Người đàn ông không ngờ cô sẽ ăn nói không lễ phép như vậy, nhíu mày giáo huấn nói: " Mẹ cháu không dạy cháu chào hỏi người lớn à? Con gái con đứa gì mà chẳng biết lễ phép gì cả."
Hải An không vừa mà đáp lại luôn: " Kệ tôi, liên quan đến nhà ông à."
Người đàn ông trung niên mặt hằm hằm lườm cô, nhưng không nói gì nữa. Ông ta lôi một va-li lớn hình chữ nhật từ dưới bàn lên đập thật mạnh như ra oai với cô, va-li vừa mở đập vào mắt Nguyễn Hải An là một đống tiền 500 nghìn đồng dày cộp được xếp gọn gàng chồng lên nhau, cô nhướn mày nhìn người đàn ông kia đầy khó hiểu.
" Đây là 2 tỷ, cầm số tiền này và im lặng cho tôi. Nếu cháu dám khởi kiện thì đừng trách tôi độc ác." Người đàn ông uy hiếp
" Im lặng vụ gì vậy hả ông chú?." Nguyễn Hải An tỏ vẻ không hiểu
" Vụ sáng nay, con trai tôi và bạn nó đánh cháu."
Nguyễn Hải An cười mỉa nhìn ông ta sau đó gạt đổ đống tiền này xuống đất.
" Ông nghĩ 2 tỷ này của ông bịt miệng được tôi à? Ít nhất cũng phải 20 tỷ chứ, dù sao tôi kiện con trai ông và lũ bạn của hắn ít nhiều cũng được mười mấy tỷ ý chứ. Đã có gan đánh thì cũng phải có gan gánh chịu hậu quả nha!"
Thấy thái độ của cô như vậy người đàn ông cũng không muốn giả bộ nhã nhặn gì nữa,ông ta lộ ra vẻ mặt âm trầm cười lạnh: " Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời, ăn nói mạnh miệng thật! Mày nghĩ mày là ai trong cái xã hội này, không cha, mẹ ruồng bỏ, không bạn bè, không nhà, nếu mày đột nhiên biết mất thì sao nhỉ? "
" Ui! Ông già, ông đang uy hiếp tôi à? Sợ quá, sợ quá ha ha... "
Nguyễn Hải An lôi chiếc điện thoại của mình ra khua khua trước mặt người đàn ông trung niên:
" Đáng tiếc là tôi đã ghi âm đầu đuôi cuộc nói chuyện của chúng ra rồi gửi cho mấy người quen của tôi rồi, chỉ cần tôi chết cái đoạn ghi âm này sẽ được gửi tới các tòa soạn, đài truyền hình, cảnh sát sẽ coi ông là nghi phạm. Chậc! "
Mặt người đàn ông biến sắc, giơ tay muốn đoạt điện thoại trong tay cô nhưng bị Hải An nhanh tay lẹ mắt tránh được.
Sau đó cô không thèm để ý người đàn ông trung niên nữa mà đứng lên chạy ra khỏi quán cà phê, người đàn ông trung niên béo ục ịch không tiện di chuyển, ông ta muốn đuổi theo Nguyễn Hải An nhưng lực bất tòng tâm chỉ có thể trơ mắt nhìn thân hình nhỏ bé linh hoạt của cô hòa vào dòng người trên phố.
" Chết tiệt! "
Người đàn ông điên tiết vỗ mạnh vào bàn làm ly trà trên bàn văng tung tóe.
" Sếp, có cần đuổi theo không? " Một người đàn ông một thân tây trang chỉnh tề, đeo kính đen không biết từ đâu xuất hiện hỏi ý kiến người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên đang ngập tràn lửa giận vì bị một con nhóc choai choai khiêu chiến quyền y, ông ta liền xả giận lên vệ sĩ của mình: " Đuổi con mẹ mày! Sao lúc nó chạy đi mày không ra cản lại mà bây giờ mới hỏi hả? Đi về."
Ông ta trở về nhà nhìn thấy hai thằng con trai báo nhà của mình đang ngồi ăn ngon uống tốt càng bực không thể tả đá mạnh vào sô-pha nơi hai anh em nó ngồi.
" Suốt ngày chỉ biết ăn ngon uống tốt rồi đi báo cha, báo mẹ thôi! Bọn mày chỉ biết gây nhiều rắc rối cho tao thôi, chẳng được cái tích sự gì cả. "
Tên cao kều và thằng em béo mập của hắn bị cha mắng tới tấp ngồi im re không dám hó hé gì, đâu còn vẻ ngang ngược kiêu ngạo như trước nữa. Đúng lúc này mẹ của hai đứa này mang hoa quả ra, thấy chồng mắng con như vậy không đành lòng nói: " Thôi anh, con nó cũng biết lỗi rồi đừng mắng nó nữa. "
Người đàn ông trung niên hừ lạnh: " Biết lỗi cái gì? Đều do bà không dạy dỗ tốt chúng nó, các cụ nói không sai " Con hư tại mẹ, cháu hư tại bà " bà với mẹ tôi cứ nuông chiều chúng nó như vậy có ngày nó gây ra họa lớn cho coi."
" Được rồi, đều là lỗi do tôi, được chưa?. Ông uống miếng nước cam cho hạ hỏa đi."
Người phụ nữ yêu kiều bưng đĩa hoa quả và ly nước cam đặt xuống trước mặt người đàn ông sau đó nháy mắt ra hiệu hai cậu con trai rời đi. Phòng khách chỉ còn hai vợ chồng, người phụ nữ mới hỏi: " Sao, mọi chuyện giải quyết như thế nào rồi? "
" Con nhỏ đó chê tiền ít tiền, kiên quyết muốn kiện."
" Cái gì? Sao nó dám? "
Vợ người đàn ông trung niên nghe vậy mặt liền biến sắc, nắm chặt ống tay áo ông ta không biết làm thế nào: " Vậy phải làm sao đây? Tiền đồ của con trai chúng ta không thể bị hủy hoại bởi nó được, còn có bầu cử sắp diễn ra rồi, nếu để cánh truyền thông biết con trai chúng ta đánh người sẽ gây bất lợi cho việc tranh cử của ông. Phải làm sao đây? "
Người đàn ông im lặng hồi lâu, rồi mới mở miệng như ra một quyết định nào đó rất quan trọng: " Tiền không giải quyết được thì chỉ còn cách cho con nhỏ kia biến mất thôi, nhưng hiện tại nó đang giữ chứng cứ tôi đe dọa nó, để cảnh sát phát hiện thì giải quyết rất phiền phức.... Hmm"
" Bà có quen biết Ngô Cẩm Đào không? "
" Hả? "
Vợ người đàn ông độtnhiên bị ông ta hỏi như vậy có chút bất ngờ.
" Bà liên hệ với bà ta là một giao dịch."