Hệ Thống Xuyên Qua Tiêu Trừ Oán Khí

Chương 53




Được nghe nhiều người khen nước Nga cảnh đẹp người cũng đẹp, tuấn nam mỹ nữ như mưa tận mắt nhìn thấy mới thật sự kinh diễm, Lâm Phương Oanh có thể ngồi uống trà cả ngày ngắm trai đẹp. Các chàng trai châu Âu sở hữu ngũ quan hoàn mỹ, sống mũi cao và đôi mắt sắc sảo nó giống như lực hít mạnh khiến cô không thể nào rời mắt được. Trai đẹp nhiều như vậy, đến cả anh phục vụ cũng đẹp trai sáng sủa thật không phí tiền tới đây a.

Bận rộn như vậy Phương Oanh vẫn không quên nhiệm vụ chính là đi tiêu tiền, tháng 12 sắp đến nơi còn mấy tỉ nữa chưa tiêu hết con chó hệ thống liền hả hê dựa vào đó cắt xén điểm của cô, nằm mơ đi.

Hệ thống biết nguyên chủ của nó là cái đức hạnh gì, biết cô sau mắy lần bị hố liền học thông minh không khỏi khổ não a. Biết thế ngày trước điểm ít không hố làm gì giờ đây nó chỉ có thể trông mà thèm điểm công đức của kí chủ mà không làm gì được, bảo bối tổn thương nhưng bảo bối không nói.

Lâm Phương Oanh đi du lịch mang theo mỗi thư kí và trợ lí sinh hoạt, cô mua họ phụ trách xách đồ lắm lúc đồ nhiều còn che hết tầm mắt họ cũng là nhân viên không nỡ để khách sộp vất vả đưa ra đề nghị giúp đỡ họ.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, vào ngày cuối cùng chuẩn bị về nước bầu trời Moskva đổ tuyết, cô vốn tới đây để ngắm tuyết mà mãi bây giờ mới thấy.

Mày đùa tao à!

Chỉ chụp được vài tấm ảnh ở sân bay khiến Lâm Phương Oanh không cam lòng nhưng chỉ có thể ngậm ngùi nuối tiếc lên máy bay.

Trở về Việt Nam một đống chuyện cần giải quyết đã chất đầy thành một chồng, cái gì mà hợp đồng thu mua công ty xx, cổ phần tập đoàn xx và tiến độ thu mua tập đoàn Thành Phát, kế hoạc A, kế hoạch B gì đó nhìn thôi mà đau hết cả mắt.

" Hiện tại kế hoạch thu mua cổ phiếu tập đoàn Thành Phát đã hoàn thành 50%, mấy cổ đông lớn có mưu đồ riêng cắn không chịu nhả, bao nhiêu tiền cũng không bán bị người của chúng ta điều tra bí mật lấy nó làm uy hiếp bọn họ mới không cam lòng bán. Rất là mất thời gian nhá! Ban đầu bán luôn cho chúng ta có phải tốt hơn không. Còn 50 % cổ phần, Nguyễn Bình Minh nắm giữ 30% cổ phần của tiểu thư, 20 % còn lại do bốn vị cổ đông khác nắm giữ. Bốn vị này xem như không tồi, không có bí mật hay lịch sử đen tối gì có thể moi móc ra."

" Anh Lương này..." Lâm Phương Oanh vỗ vai tổng quản lí, ngữ khí lộ ra sự tín nhiệm nói:

" Tôi rất tin tưởng vào năng lực của anh vậy nên anh có kế hoạch gì thì cứ làm, về khoản tiền bạc không phải lo. Tôi chỉ cần biết kết quả cuối cùng, anh hiểu ý tôi chứ? "



" Dạ."

Anh Lương lẫn vào xã hội nhiều năm gặp đủ thể loại người nhưng vẫn là lần đầu tiên thấy người tùy ý như Lâm Phương Oanh, sếp của người ta hận không thể cầm kính lúp phóng đại sai sót của nhân viên rồi đóng góp ý kiến hoặc lấy cớ trừ lương, sếp mình thì vừa giàu có vừa hào phóng chẳng bao giờ bắt bẻ nhân viên thậm chí nhân viên dưới trướng công ty cô còn không phải tăng ca chỉ làm mỗi 8 tiếng thôi. Vậy mà công ty không những không phá sản mà lại càng phát triển hơn so với trước đây dưới tay chủ cũ,việc tăng lương, giảm lượng công việc và cổ vũ sự sáng tạo của từng cá nhân đã làm sự nhiệt tình với công việc của nhân viên cao hơn bao giờ hết, tiến độ công việc cũng nhanh hơn. Quả nhiên gen Z làm sếp nó khác bọt hẳn.

Lâm Phương Oanh yên tâm giao toàn bộ công việc cho nhân viên làm, ngược lại mình là sếp lớn thảnh thơi đi ăn chơi đú đởn với bạn bè. Lúc ở Nga cô có quen biết với một cô thu ngân của cửa hàng thời trang, mỹ nữ này tên là Erena con lai Nga- Nhật. Tóc vàng mắt xanh nhưng lại mang vẻ đẹp ngọt ngào Châu Á, cô ấy không những xinh đẹp, quyến rũ mà còn ăn nói khôn ngoan, dễ được lòng người. Đối phương đã ra thiện ý muốn kết bạn với mình Lâm Phương Oanh sẽ không từ chối, ai bảo cô gái này quá hợp gu cô chứ. Lần này trở về Erena đi cùng cô đến Việt Nam, cô ấy luôn giữ trong lòng giấc mơ trở thành người mẫu nhưng ở Nga và hầu hết các nước Châu Âu, Mỹ Latinh lại ưa chuộng nữ người mẫu khuôn mặt góc cạnh sắc sảo, chiều cao mét 7 mét 8 trở lên dáng người thon gọn còn Erena chiều cao chỉ có một mét 67 khuôn mặt không hợp gu thẩm mỹ nước người ta, lại không có tư bản chống lưng nên đi casting cuộc thi người mẫu nhiều lần rồi mà đều trượt hết.

Mới quen nhau mấy ngày mà cô gái này đã kể hết giấc mơ, mộng tưởng của mình rồi, họ hàng hang hốc cũng kể hết ra không dấu một chút nào đúng là cô bé thành thật. Một chút năng lực nhìn người ấy Lâm Phương Oanh cũng phải có, cô gái này tâm tư đơn thuần nhưng không phải ngốc bạch ngọt ai nói gì cũng tin, Lâm Phương Oanh thấy được tiềm năng ngôi sao trên người Erena nên đã đề nghị cô ấy đến Việt Nam phát triển, dạo gần đây cô mới thu mua một công ty điện ảnh đã phá sản bây giờ rất cần gấp máu mới. Erena khá bất ngờ khi đột nhiên cô nói vậy dù sao họ cũng mới quen có mấy ngày thôi, cô ấy vừa sợ vừa khát vọng.

Sợ bị lừa nhưng lại sợ cơ hội này là thật sự, mất đi lần này có thể cả đời cô ấy sẽ hối hận vì quyết định này. Lâm Phương Oanh cũng biết mình quá đường đột, cho cô ấy một cái danh thiếp bày tỏ thiện ý rằng nếu cô ấy đồng ý lúc nào cũng không muộn.

Vào ngày cuối cùng trước khi về nước Erena liên hệ với cô, mong muốn được tới Việt Nam làm việc.

Trở về nhà cô ấy dựa theo địa chỉ công ty của Lâm Phương Oanh tra trên Google, công ty điện ảnh Nam Phương phá sản vừa được thu mua hiện đang tuyển thực tập sinh đến từ nhiều mảng khác nhau như mảnh điện ảnh bao gồm: diễn viên truyền hình, diễn viên điện ảnh, diễn viên hài, đạo diễn, biên kịch, nhiếp ảnh gia,vv...

Mảng thời trang gồm có: Người mẫu, nhà thiết kế thời trang, vv...

Nhìn thấy một chữ " Model " khiến trái tim Erena dần đập nhanh mất kiểm soát, cô gái đó không lừa cô công ty này có thật hơn nữa cô ấy còn là chủ tịch của công ty này, có quan hệ với chủ tịch thì tài nguyên tốt không phải ưu tiên đầu tiên sẽ là cô sao. Nhưng có một điều khiến Erena đắn đo là sẽ phải rời xa vòng tay gia đình, bạn bè, đất nước mến yêu thân thuộc để tới một nơi xa lạ sinh sống. Dù sao xứ người cũng không phải xứ mình nhận bất công cũng là chuyện bình thường.

Đây là chuyện lớn quyết định con đường tương lai của cô, cô không dám quyết bừa nên hôm sau liền xin nghỉ để về nhà xin ý kiến của bố mẹ.



Gia đình Erena là gia đình đa văn hóa, ban đầu bố định đặt tên cô là Elena nhưng sau đó được mẹ đổi thành Erena, cái tên Erena như để nhắc cô hướng về quê hương Nhật Bản xa xôi của mình.

Bố mẹ Erena luôn ủng hộ con gái mình và chỉ đưa ra những góp ý còn quyền quyết định là do cô, nghe con gái mình muốn tới Việt Nam để phát triển giấc mơ người mẫu hai ông bà liền chuyển hết tiền lương tháng này cho cô để cô có phí sinh hoạt trong mấy tháng đầu ở nơi đất khách quê người, còn nói nếu không đủ thì cứ nói với bố mẹ, bố mẹ gửi tiếp.

Nhìn bố mẹ mái tóc bạc phơ, liền mẹ cô thường xuyên đi spa chăm sóc da nhưng trên mặt vẫn không dấu nổi nếp nhăn Erena hạ quyết tâm phải thật cố gắng kiếm thật nhiều tiền để gửi về cho bố mẹ có cuộc sống sung sướng, không lo nghĩ.

Cơ hội và rủi ro luôn đi đôi với nhau nhưng Erena tin với bản lĩnh, sự tự tin cùng chỗ dựa tinh thần vững chãi từ ba mẹ không gì có thể ngăn cản cô.

____

Lâm Phương Oanh mua rất nhièu quà lưu niệm, tối liền hẹn bạn bè đi nhà hàng cao cấp ăn tối nhân tiện giới thiệu bạn mới cho hai người kia.

Trần Minh Thư cũng là một cái nhan khống, nam nữ đều thích. Cô ấy không hề giống như đa số nữ sinh khác thấy bạn thân mình có bạn khác lo lắng tình bạn rạn nứt này nọ, nhiệt tình kết thân với Erena. Hai con người giao tiếp bằng tiếng Anh kiểu Nga và Việtlish đôi khi không hiểu nhau nói gì nhưng vẫn không cản được nhiệt tình của hai người họ với nhau, Lâm Phương Oanh và Nguyễn Trường An bị cho ra dìa.

Bữa tối trôi qua trong không khí hài hòa, lúc hai người về Lâm Phương Oanh mới đưa quà lưu niệm cho họ. Người giàu xuất thủ tặng quà có khác, Trần Minh Thư và Nguyễn Trường An bị một đống đồ đè đến choáng váng, nhiều đồ quá hai tay cầm đến nuốn rách cả ra, may mắn Lâm Phương Oanh vẫn có tâm gọi tài xế của mình trở hai người họ về còn cô và Erena đi bằng xe khác.

Bệnh viện

Nguyễn Bình Minh bị tai biến mạch máu não trở thành người thực vật nằm liệt giường cả đời chỉ có thể chết tại đây, Nguyễn Mỹ Anh sẽ không động tay chân đi tắm rửa cho ông ta hay thay bỉm các thứ toàn thuê hộ lí bệnh viện làm cho, một ngày mất đến mấy chục triệu. Tập đoàn Thành Phát mất đi chủ tịch tạm thời chưa tìm ra ứng cửa viên thích hợp, nội bộ công ty xảy ra mâu thuẫn sâu sắc ai cũng muốn lên làm ông lớn để chiếm lợi ích nhiều nhất, ai cũng không chịu phục ai lại thêm Lâm Phương Oanh thừa nước đục thả câu tập đoàn Thành Phát suy thoái nhanh chóng hơn nhiều người dự tính. Có không ít tập đoàn khác bắt đầu nhăm nhe muốn xuống tay với Thành Phát nhưng đều bị người của Phương Oanh đe dọa, mấy lão hồ ly tinh ranh trên thương trường nhiều năm biết xu lợi tránh hại, dù không cam lòng nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn cụp cái đuôi mà làm người.

Nguyễn Tuyết Vi và Nguyễn Mỹ Anh đều không biết gì về kinh doanh, ù ù cạc cạc mơ hồ sống qua ngày bằng số tiền Nguyễn Bình Minh kiếm được.