Trên tay Lâm Phương Oanh cầm ly thủy tinh múc nước dưới hang lên, không hề đắn đo gì uống vào. Nước bình thường không màu không vị còn nước linh khí lại ngọt lành, thanh mát. Lâm Phương Oanh cởi hết băng gạc cuốn trên người mình ra, những vết thương dữ tợn và vết bầm tím trên người cô đều đã biến mất nhưng vẫn lưu lại vài vết sẹo.
Nội thương và ngoại thương trên người cô đã khỏi hết nhưng Phương Oanh không có ý định xuất viện sớm, ngày ngày muốn làm cá mặn mà Trần Minh Hân và Nguyễn Trường An không cho.
Cô cảm thấy hai người này có gian tình, lấy lý do dạy kèm cho cô làm lý do hẹn hò thì có!
Ấm ức là thế nhưng cô bé đáng thương Lâm tên Oanh phản kháng cũng vô dụng, ngày nào cũng phải học học học, làm bài tập và làm bài tập không hề có chút thời gian làm cá mặn. Đối xử với người bệnh yếu ớt, bất lực như cô không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao, thật vô nhân tính.
Vậy nên kế hoạch làm cá mặn ở bệnh viện bị hủy hoại, Lâm Phương Oanh thật sự phiền muốn chết với hai cái bóng đèn lớp trưởng và lớp phó.
Khi biết cô chuẩn bị ra viện sớm Trần Minh Hân có vẻ hơi bất ngờ:
" Cậu định ra viện sớm á? Như vậy có được không, không ảnh hưởng tới việc hồi phục của cậu chứ?. Hay là cậu cứ an tâm nằm viện điều trị cho khỏi hắn đi, mình và Trường An sẽ giúp cậu học bài mà."
Dù biết Trần Minh Hân có một phần trong lời nói là thật quan tâm cô nhưng Lâm Phương Oanh vẫn không khỏi âm thầm lườm nguýt trong lòng. Hừ! Nói thật dễ nghe nhưng thật ra lấy cô làm cái cớ để hai người này có thể chim chuột với nhau thôi.
Trần Minh Hân và Nguyễn Trường An nghĩ rằng chuyện bọn họ đang yêu thầm đối phương không ai nhìn thấu nhưng họ đã sai, bởi vì một kẻ già đời như Phương Oanh mà ngay cả cái đơn giản nhất cũng không biết thì linh hồn cô đã sớm chôn vùi nơi rừng thiêng nước độc rồi.
Sáng hôm sau Minh Hân và Trường An đều xin nghỉ học để đi tới bệnh viện giúp " Triệu Hải An " thu thập đồ đạc xuất viện, hai người họ đến rất sớm nhưng cũng chẳng phải làm gì cả vì tối hôm qua Phương Oanh đã thu dọn xong hết đồ của mình rồi.
Thủ tục xuất viện làm xong mất 30 phút, ba người gọi taxi trở về kí túc xá trường học.
Để cảm ơn sự giúp đỡ nhiệt tình của hai người bạn trong mấy ngày nay Lâm Phương Oanh quyết định mời họ đi ăn tiệc lớn.
Tra xét trên Google thì thấy một nhà hàng mới mở tên Tĩnh Vân được đánh giá rất cao, đồ ăn ngon nhưng giá lại đắt cắt cổ.
Nhà hàng nằm ở trung tâm thành phố lúc ba người Phương Oanh tới rất đông, cũng may nhà hàng có diện tích khá rộng đủ chứa trên 3000 người nên không lo không có bàn ăn. Nhân viên ở đây nhiệt tình, chuyên nghiệp rất nhanh đã sắp xếp được chỗ ngồi cho bọn họ.
Lâm Phương Oanh cầm menu bắt đầu gọi món:
" Cho một phần sườn sào chua ngọt, nem nướng, bún riêu cua,mì xào giòn, xào thập cẩm. "
" Các cậu cũng gọi món đi." Cô đẩy menu về phía Minh Hân
Trần Minh Hân lần đầu đến nhà hàng sang trọng còn có chút câu nệ, cô ấy nhận lấy menu cẩn thận cầm lên như sợ làm rách nó vậy.
Khác với sự tùy tiện của Phương Oanh, Trần Minh Hân chọn món liền phải xem giá cả như nào rồi mới gọi. Cô ấy lật từ đầu đến cuối menu mày nhăn lại có thể kẹp chết cả ruồi.
" Cậu sao vậy?." Phương Oanh sắc mặt Minh Hân liền hỏi.
" Cái cái.. cái này cũng quá đắt đi Hải An, hay là chúng mình đổi qua nhà hàng khác rẻ hơn đi." Trần Minh Hân ngại ngùng nói.
" Ơ kìa! Mình có tiền mà, với lại bữa ăn lần này mình đãi, các cậu cứ gọi món trước đi." Lâm Phương Oanh rất hào sàn nói.
" Nhưng mà... " Trần Minh Hân không quen phung phí, định tiếp tục khuyên can Phương Oanh thì một cánh tay đột nhiên cầm lấy menu trên tay cô ấy.
" Hải An đã nói như vậy rồi thì cậu cũng đừng khách sáo nữa, như vậy sẽ làm cho cậu ấy lúng túng không được tự nhiên đấy." Nói xong Nguyễn Trường An mở menu tùy tiện gọi vài món ăn.
Qua 10 phút phục vụ đã dọn tất cả món ăn họ gọi lên bàn, bởi vì học sinh cấp ba chưa được phép uống rượu nên Lâm Phương Oanh gọi một chai Coca thay rượu. Cô giót nước ngọt vào cốc của hai người kia sau đó nói:
" Cảm ơn hai cậu trong thời gian vừa qua đã chiếu cố tớ, giúp đỡ tớ rất nhiều trong học tập. Tớ kính các cậu một ly."
Trần Minh Hân cười ngượng ngùng:
" Có gì đâu, giúp đỡ bạn bè là điều nên làm mà."
Ba người nâng ly, một bữa này cả chủ cả khách đều vui vẻ.
Ánh mắt Phương Oanh lướt qua cửa chính nhà hàng đột nhiên nhìn thấy một người mà nguyên chủ ghét cay ghét đắng, hận thấu xương " Nguyễn Tuyết Vi ".
Bà chị gái " thân yêu " của nguyên chủ đây mà!
Đúng là đen đủi, vừa mới ra viện đã gặp sát tinh.
Không hiểu do lực hấp dẫn của máu mủ tình thâm hay thế nào mà dù Lâm Phương Oanh đã chọn một cái bàn ở góc khuất rồi mà chỉ cần cái liếc mắt vô tình Nguyễn Tuyết Vi đã nhận ra cô.
Ánh mắt cô ta hiện lên sự ngạc nhiên rồi biến thành vui vẻ giống như rất lâu chưa gặp được người thân vậy
" Hải An."
Lâm Phương Oanh: "... "
Là nó! Lại đến nữa rồi =((