Hệ Thống Xuyên Qua Tiêu Trừ Oán Khí

Chương 34: Đại Thần Lâm Phương Oanh (2)




Ăn xong, ngồi chơi tới giữa trưa 12 giờ có người tới thăm.

" Cậu tỉnh rồi hả? Có thấy khó chịu ở đâu không? Mình và lớp phó vừa tan học liền ghé qua thăm cậu này."

Lâm Phương Oanh dựa vào trí nhớ của thân thể để nhận dạng mấy khuôn mặt xa lạ này. Đây là lớp trưởng Trần Minh Hân và lớp phó Nguyễn Trường An nơi nguyên chủ học, ngày thường cũng chẳng thân thiết gì. Hôm nay đến thăm cũng là nghĩa vụ mà ban cán sự lớp phải làm thôi.

Phương Oanh nhàn nhạt gật đầu chào hỏi, bầu không khí lại chìm vào trầm mặc. Lớp trưởng tính tình hoạt bát không thể chịu được bầu không khí này liền mở miệng nói chuyện với Phương Oanh.

" Hải An, cậu có nhớ sao lại bị ngã không? Cậu không biết lúc người ta phát hiện ra cả người cậu toàn máu me nằm bất động dưới đất khiến mọi người thế nào đâu. "

" Xin lỗi vì khiến mọi người lo lắng nhé. Hiện tại mình đang hồi phục, chỉ là... " Cô giả vờ ấp úng

" Chỉ là cái gì?." Trần Minh Hân nghi hoặc

" Mà thôi... không có gì đâu, mình nói ra sợ mọi người không tin." Lâm Phương Oanh cắn môi, có chút buồn buồn cúi đầu xuống.

" Có chuyện gì bạn cứ nói với mình, biết đâu lại tìm ra phương pháp giải quyết thì sao. Nếu mà không giải quyết được thì sẽ nhờ đến thầy cô và những bạn khác nữa, phải không Trường An?." Nguyễn Trường An gật đầu tỏ vẻ đồng ý với lớp trưởng.

" Vậy... vậy mình không dấu hai cậu nữa. Mình bị ngã cầu thang không phải sự cố ngoài ý muốn mà là có người cố ý làm."

" Là ai?." Minh Hân sốt ruột hỏi

Lâm Phươnh Oanh có chút sợ hãi nói ra một cái tên: " Là Nguyễn Bảo Mỹ Yến."

" Mình... mình thật sự không biết mình đã làm sai điều gì để bị các bạn ấy ghét như vậy. Vì để kết thân với các bạn chung phòng kí túc mình không ngại bị sai khiến, giặt quần áo cho các bạn ấy không kể mùa đông lạnh giá chỉ vì để có bạn bè, có thể kết thân với các bạn ấy. Ngược lại họ lại coi việc đó là điều hiển nhiên thậm chí càng ngày càng quá đáng, trấn lột tiền của mình, bắt mình phải bỏ tiền đóng học, đóng tiền ăn, tiên phòng cho họ. Mình chỉ cần nói lại vài câu liền bị đánh. Mình càng phản kháng họ càng quá đáng hơn hức hức..."

" Trước khi mình bị... đẩy ngã có thấy bạn ấy bị một đám nữ sinh đánh, chỉ vì mình không dám can ngan họ lại mà khiến... ghi thù. Đẩy mình ngã suýt thì mất mạng, nếu không có người phát hiện e là... "

Nói đến đây Lâm Phương Oanh khóc càng dữ dỗi hơn, Minh Hân đau lòng vỗ về cô an ủi.

"... có gan làm như vậy thì phải có gan chịu, mình sẽ báo lại với thầy cô."



Lâm Phương Oanh vội níu áo cô ấy: " Không được, chúng ta không có chứng cứ. Sẽ không ai tin đâu."

" Cũng đúng ha!" Minh Hân ủ rũ như quả bóng xì hơi

" Cứ như vậy chẳng lẽ cứ để cho những kẻ phạm tội nhởn nhơ ngoài vòng xã hội hả? Thật không công bằng! "

" Cậu nói đúng, trên đời này làm gì có công bằng đâu." Mái tóc dài che khuất đi nụ cười tự tiếu phi tiếu của cô,công bằng là phải tự mình dành lấy chứ không phải tự nhiên ai cho mình. Chỉ cần bạn đủ mạnh mẽ, vừa có tiền vừa có quyền đừng nói là công bằng, ban phát cái chết cho kẻ khác là chuyện bình thường mà không ai biết gì.

Trò chuyện được một lúc lớp trưởng và lớp phó liền rời đi vì buổi chiều vẫn có tiết học.

Trần Minh Hân lúc đến thì hớn hở, lúc về thì có bộ dáng mặt ủ mày chau suy nghĩ gì đó y như bà cụ non. Nguyễn Trường An nhìn thấy cô nàng như vậy không nhịn được cười ra tiếng.

" Cậu cười cái gì?." Trần Minh Hân trừng mắt với cậu

Bóng hai người dần đi xa, hòa vào dòng người tấp nập.

Trần Minh Hân và Nguyễn Trường An đến có mang một giỏ hoa quả và bốn vỉ sữa bò, Lâm Phương Oanh ăn sáng có hơi nhiều nên vẫn no không muốn ăn trưa nữa. Cô từ không gian lấy ra nạo hoa quả, nạo này là một khối hình vuông chỉ cần đặt bất kì loại quả gì vào nó sẽ gọt sạch sẽ vỏ chỉ trong vài giây.

Vừa gặm táo, Phương Oanh vừa mở điện thoại xem tin tức về thế giới này.

Vừa bật dữ liệu di động một đống thông báo và tin nhắn liền xông thẳng đến, tiếng chuông vang lên không ngừng giống như vô cùng vô tận vậy.

Lâm Phương Oanh mở messenger ra tùy tiện nhấn vào một tin nhắn.

[ Hải An ơi,sao hôm nay không đi làm thế? Em bị ốm hả?]

[ Trả lời đi, em đừng làm chị lo lắng ]

[...]



Tin nhắn của chị quản lí từ mười ngày trước.

[ Bạn bỏ lỡ cuộc gọi của Phương ]

[Bạn bỏ lỡ cuộc gọi của Phương ]

[Bạn bỏ lỡ cuộc gọi của Phương ]

[...]

Trong thời gian cô mất tích người gọi điện nhắn tin hỏi thăm cô nhiều nhất chính là đồng nghiệp Vũ Minh Phương và chị quản lí.

Lâm Phương Oanh báo bình an cho từng người, lướt xuống một cái tên trướng mắt hiện lên trước mắt cô " Nguyễn Tuyết Vi ". Đây không phải là đứa con gái riêng của ba nguyên chủ sao.

Xem chị ta nói gì nào.

[ Hải An! chị nghe nói em bị ngã cầu thang, có sao không em? ]

[ Chị và bố mẹ rất lo cho em, em nhìn thấy tin nhắn của chị thì nhắn ngay cho chị nhé ~]

Nếu như không biết kết cục thê thảm của nguyên chủ thì Lâm Phương Oanh sẽ cảm thấy thật ấm lòng khi thấy những dòng tin nhắn này, nhưng sau khi biết mọi chuyện thì cô chỉ có thể cười mỉa châm chọc.

Ha ha! Gia đình cực phẩm kia nếu thật sự quan tâm Triệu Hải An như vậy sẽ chỉ nhắn mấy lời quan tâm vô nghĩa này thôi hả? Chuyện cô bị ngã cầu thang cũng không phải bí mật gì, chỉ cần dụng tâm đi tìm hiểu thì cô nằm phòng bệnh nào cũng biết ấy chứ.

Nguyên chủ thật thảm, không có mẹ, ba không thương, mẹ kế và chị kế đều khốn nạn luôn tìm cách chiếm đoạt tài sản của cô ấy, chèn ép khiến nguyên chủ trầm cảm phải tìm đến cái chết để giải thoát. Lâm Phương Oanh muốn hoàn thành nhiệm vụ này thật tốt vì đây là nghĩa vụ của cô, hơn nữa cô mong muốn Triệu Hải An sẽ cảm thấy hài lòng vì quyết định của mình, hồn phi phách tán mà không còn gì hối tiếc.

Lâm Phương Oanh cảm thấy mình khá may mắn khi được chọn làm nhiệm vụ giả, tuy rằng không thể trùng sinh hoàn thành tâm nguyện của kiếp trước nhưng sẽ không thảm như những người sau khi chết không có cơ hội trở thành nhiệm vụ giả, họ có hai lựa chọn một là mang theo những oán hận cùng không cam lòng đi đầu thai. Hai là hiến tế linh hồn của mình để thuê nhiệm vụ giả hoàn thành những tâm nguyện, ước mơ của họ khi còn sống chưa thực hiện được và cái giá phải trả là hồn phi phách tán mãi mãi không thể siêu sinh.

Một cái kết buồn, có những lúc Lâm Phương Oanh không hiểu sao họ lại cố chấp như vậy, đi đầu thai để sống lại có cuộc sống mới không tốt sao? Đổi sự sống vĩnh hằng của mình để cuộc đời mình được trùng sinh nhưng lại không thể sống lại, xứng đáng sao?. Nói như vậy thôi, một người từng chết thảm như Phương Oanh cũng hiểu cảm giác của những người đó, sự oán hận của cô phai dần theo thời gian là do cô bỏ được nhưng có những người lại không buông bỏ được vì họ lún quá sâu trong oán hận, không cam lòng và tiếc nuối.

Nếu không trở thành nhiệm vụ giả thì có lẽ Lâm Phương Oanh cũng sẽ lựa chọn cho cuộc đời mình trùng sinh, dù biết cái giá phải trả quá đắt.