Hải An có chứng cứ bọn Hà Vi gây sự trước, còn muốn hội đồng cô. Mấy đứa kia cãi cố không muốn nhận nhưng chứng cứ rành rành, cãi đằng trời. Thầy quản lí muốn hai bên làm hòa xin lỗi nhau nhưng đám Hà Vi không nhận tội của mình thì thôi còn không nói xin lỗi, khăng khăng đổ lỗi lên người Hải An. Hải An chẳng thèm dây dưa với mấy con hàng này nữa, cô nói với thầy: " Em không cần các bạn ấy xin lỗi nhưng có lẽ cũng không thể sống chung hòa thuân được với nhau nữa,em muốn đổi phòng ạ."
Thầy quản lí gật đầu với cô: " Được rồi, tôi sẽ sắp xếp cho em một phòng khác, em trở về thu dọn hành lí đi."
Nói xong quay sang nhóm Hà Vi sắc mặt liền đổi: " Còn các em, tôi sẽ phản ánh chuyện ngày hôm nay với gia đình các em, thái độ hôm nay của các em làm tôi quá thất vọng."
Yến bĩu môi không phục, Hà Vi và Thu Uyên mặt không biểu lộ gì nhìn ngó xung quanh không thèm để ý tới những lời thầy nói. Thầy quản lí không thích cái thái độ này của bọn họ nhưng cũng không muốn quản, những học sinh này bị bố mẹ chiều hư đến tôn trọng giáo viên cũng không biết thì ai dạy nổi.
Đồ đạt của nguyên chủ cũng không nhiều lắm, rất nhanh đã thu dọn xong. Hải An được thầy quản lý hộ tống đi ra trước ánh mắt trìu mến của bạn cùng phòng cũ, đánh người xong làm tâm tình của cô rất thoải mái vậy nên sau khi dọn dẹp qua loa phòng ở mới cô quyết định đi căng tin thưởng cho mình một bữa ăn thịnh soạn nhất, ăn mừng cho chiến thắng đầu tiên này của mình.
Đương nhiên là cô sẽ không tha thứ, buông tha dễ dàng cho đám Hà Vi được đời còn dài trả thù không sớm thì muộn thôi.
Buổi chiều ở căng tin cũng không nhiều người lắm vì đang là mùa thi, học sinh chỉ có buổi chiều mới có thời gian ôn thi nên không có rảnh mà đi căng tin ngồi như cô. Thi thố gì đó Hải An không quan tâm lắm vì cô còn buổi tối để ôn mà, hơn nữa trong cửa hàng hệ thống có nhiều loại bảo bối không thi được có thể lên đó tìm thiết bị gian lận.
Cô mua cho mình một cái bánh bao nhân thịt và một hộp sữa, buổi trưa không ăn gì nên có chút đói. Cảnh vật của đại học N không tệ lắm, cây cối hoa quả được chăm sóc tỉ mỉ tốt tươi, lộ ra màu xanh non khỏe khoắn.
Mặt trời dần lặn xuống núi, những tia nắng cuối cùng giống như đứa trẻ tinh nghịch muốn ở lại chơi một lúc nhưng bị mẹ nhanh chóng kéo đi.
Màn đem phủ xuống, hàng ngàn ánh đèn sáng được bật lên làm nổi bất những tòa nhà, kiến trúc xa hoa của thành phố tạo nên khung cảnh lung linh, lãng mạn. Căng- tin bắt đầu lục tục có người bước vào, bây giờ đã là giờ ăn cơm tối. Hải An ngồi thẫn thờ hơn 2 tiếng lúc nàt mới tỉnh táo, rời khỏi chỗ đi xếp hàng mua cơm rồi mang về phòng ăn.
Trên đường trở về không ngờ lại gặp đám người Hà Vi, cô nhìn cũng không thèm nhìn trực tiếp bước qua.
Hà Vi, Thu Uyên và Yến lườm rách mắt cũng không được đáp lại chỉ có thể hậm hực nhìn coi rời đi.
" Con An hôm nay tao thấy lạ lắm chúng mày ạ." Uyên nói
" Bây giờ mày mới nhận ra à, tao nghi nó bị quỷ nhập đấy. Ngày thường trông nó yếu ớt giống như gió thổi nhẹ một phát là bay đi luôn nhưng hôm nay lại cân được 4 đứa bọn mình, tao nghe nói người bị quỷ nhập sẽ khỏe vô đối, tính tình cũng cực hung."
Cả bọn nghe Yến nói vậy đều rùng mình trong lòng, cái giá lạnh mua thu và đêm tối bao trùm làm người ta không khỏi liên tưởng dến các câu chuyện huyền bí, đáng sợ.
Hà Vi bị cơn gió lạnh lượt qua da thịt là cho rùng mình, cô ta trừng con bạn mình: " Thôi đi! Mày kể gớm quá à, đi ăn nhanh rồi còn về."
Mấy nữ sinh cười cười nói nói dầm hòa vào dòng người nhộn nhịp.
Hải An vừa đặt chân đến cổng ký túc đã bị thầy quản lý ngăn lại, nói có người đến tìm cô.
Hải An theo thầy đi đến văn phòng, trong phòng đã ngồi sẵn một người đàn ông trung niên. Cô hơi nghi hoặc nhìn ông ta, thấy người này khá quen mắt, dựa vào kí ức của nguyên chủ thì nhận ra là quản gia của nhà mình, thầy giáo rời đi để không gian riêng cho hai người. Lúc này lão quản gia mới cung kính cúi chào Hải An: " Tiểu thư."
Hải An: "..." Sao vừa nãy không chào luôn đi, hay ông sợ chào ta trước mặt người khác sẽ để lộ thân phận thiên kim đại tiểu thư của ta.
" Ông đến đây làm gì?." Hải An không hề vòng vo mà hỏi thẳng vào vấn đề.
Nguyên chủ đối với vị quản gia này có ấn tượng không tốt, ban đầu lúc mẹ cô ấy thuê là một nữ quản gia khác không phải người này, bà ấy đối với nguyên chủ rất tốt. Nữ quản gia đó một tay chăm sóc nguyên chủ từ khi mới lọt lòng đến năm 7 tuổi, tình cảm của hai người không thể đong đếm được. Bà mẹ kế của nguyên chủ vừa vào cửa đã ra vẻ mình là nữ chủ nhân của cái nhà này, đuổi việc hết những người giúp việc trong nhà chỉ giữ lại những kẻ chịu phục tùng bà ta. Đồ đạc của mẹ nguyên chủ đều bị ném hết vào nhà kho, ngôi nhà sửa sang thay đổi tất cả giống như bà ta muốn xóa đi hết những gì liên qua đến người vợ cũ của chồng mình.