Đinh Văn Trác nhịn không được nữa liền quát: " Câm miệng."
Tên thái giám khúm núm không dám nói gì nữa, chỉ oán độc nhìn thiếu nữ. Sắc mặt thiếu nữ vì sợ mà trắng bệch, Đinh Văn Trác tiến lại gần nàng ra hiệu cho hai tên hộ vệ lui xuống. Hai tên hộ vệ nhìn nhau có chút khó hiểu nhưng cũng không dám thắc mắc nhanh nhẹn lui xuống.
Càng tới gần dung nhan kiều diễm của thiếu nữ càng hiện lên rõ ràng, ánh mắt của hắn sáng lên không hề che dấu sự si mê trong đó. Thiếu nữ bị hắn nhìn đến chảy mồ hôi lạnh, nàng cúi đầu xuống hòng ngăn trở ánh mắt nóng rực của hắn ta, trong lòng có chút hối hận.
Nàng ta nghe nói đương kim hoàng thượng là một kẻ háo sắc chẳng khác gì hoàng thượng triều trước, suýt chút nữa rơi vào hang cọp một lần ai lại muốn chui vào đó lần nữa. Nàng đã có ý trung nhân nhưng hắn đã tổn thất nhiều binh sĩ dưới trước trong trận chiến vài tháng trước, liệu hắn còn sức lực chống lại tên hoàng đế này nếu nàng bị bắt đi?.
Đinh Văn Trác đã nhận ra cô nương này, nàng là Lý Xuân Nguyệt người suýt nữa đã trở thành hoàng hậu triều trước, cũng chính vì nàng ta mà Nguyễn Hiển liên hợp với hắn tạo phản. Với nhan sắc này a, quả thật khiến nhiều nam nhân mê luyến vì nàng.
Bản tính dâm tà, háo sắc của hắn lại bị khơi dậy hắn hứng thú dùng tay khẽ năng mặt nàng lên, ra lệnh: " Ngẩng đầu lên cho ta!."
Lý Xuân Nguyệt cố chấp nhìn xuống dưới đất, tay Đinh Văn Trác dùng sức khiến nàng đau đớn, nàng ta tức giận bừng bừng ngước lên trừng mắt với hắn giống như muốn xé xác hắn không bằng.
Mỹ nhân đúng là mỹ nhân, trừng mắt mà vẫn xinh đẹp khiến người ta động lòng, nữ nhân thú vị như vậy phải thuộc về hắn. Trong lòng đã hạ quyết tâm, Đinh Văn Trác kéo lấy nàng ta nói với đám tùy tùng: " Hồi cung."
" Buông ta ra! Ngươi muốn làm gì?." Lý Xuân Nguyệt giãy giụa kịch liệt, giọng nàng vốn thanh thúy dễ nghe nay mang theo sự tức giận cũng không khiến người ta bị dọa mà giống như mỹ nhân nũng nịu hơn.
Đinh Văn Trác khống chế cơ thể của nàng ta, dùng sức ôm Lý Xuân Nguyệt sau đó nâng cằm nàng ta lên bá đạo tuyên bố.
" Từ bây giờ nàng chính là người của trẫm, chỉ cần nàng ngoan ngoãn hầu hạ ta ta sẽ không bạc đãi nàng đâu."
" Vô sỉ! Biến thái! Ai muốn làm nữ nhân của ngươi chứ, ngươi là đồ hôn quân." Lý Xuân Nguyệt đấm đá lung tung lên người hắn khiến cho y phục của cả hai người đều lộn xộn, Đinh Văn Trác chưa bao giờ chật vật như lúc này. Cứ để nàng kêu lớn thế này cũng không phải là cách, hắn đè xuống cuồng bạo vì bị nàng mắng nhẹ nhàng đánh ngất Lý Xuân Nguyệt.
Bên tai đã được yên tĩnh, đôi mắt Đinh Văn Trác thâm sâu nhìn mặt nàng ta. Nếu như không phải nữ nhân này khơi gợi lên hứng thú của hắn thì hắn đã bẻ gãy cổ nàng ta rồi. Đợi đến khi hắn chơi chán nàng rồi xử lí sau cũng được.
Tên thái giám không ngờ Đinh Văn Trác sẽ dễ dàng bỏ qua cho đám người này như vậy, đây không phải tác phong làm việc của hắn ta a.
" Hoàng thượng, còn bọn tiện dân này thì sao?."
Đinh Văn Trác lạnh lùng nhìn hắn
" Xử lí như nào còn cần ta nói với ngươi sao?.". Truyện Khoa Huyễn
" Dạ dạ! Nô tài biết rồi ạ."
Nhìn thân ảnh của hoàng đế và đám hộ vệ đã đi xa, thái giám lúc này mới dám dùng ống tay lau mồ hôi trên trán. Hắn sao có thể nghĩ tên cẩu hoàng đế này dễ ở như vậy, đúng là giang sơn khó đổi bản tính khó rời, dù hiện tại hắn ta đã là vua một nước thì cũng không thể thay đổi bản chất của một tên thổ phỉ từ trong xương. Mà hắn chỉ có thể phục tùng không thể kháng lại.
Một ngày nào đó, một ngày nào đó...
Ánh mắt tên thái giám hung ác lướt qua già trẻ lớn bé trong chùa, nở nụ cười âm hiểm.
Huyện Mậu
Sau mấy ngày ăn ngon uống tốt, cơ thể của Hải An đã khỏe mạnh lên rất nhiều. Đó là nhờ một phần công lao của Nguyễn Tuấn, người xưa nói không sai: cái chết vì gái là cái chết tê tái. Vì muốn rước nàng về rinh mà hắn không tiếc tiền mà mua đủ loại thuốc tẩm bổ cho cô, không ngại việc mẫu thân và đám tiểu thiếp thường xuyên ghé thăm viện tử Hải An ở đâm chọc, cho cô xem sắc mặt.
Hải An vốn không phải dạng vừa, nói câu nào cãi câu ấy không thèm cho mẫu thân tên Nguyễn Tuấn hay tiểu thiếp của hắn sắc mặt tốt dù nàng đang ăn nhờ ở đậu nhà người.
So sánh với những gì bọn hắn đổi được nhờ công chúa Bình An thì một chút tiền này nhằm nhò gì, nhìn thấy bọn họ sống không tốt nàng càng vui vẻ.
Mẹ của Nguyễn Tuấn là Lâm Bảo Thanh, thị từ nhỏ đã sống trong nhung lụa sau lại gả cho huyện lệnh làm chính thất, có thể nói cả cuộc đời của bà tha luôn sống trong nhung lụa. Bà ta sinh cho huyện lệnh trưởng tử là Nguyễn Tuấn và hai cô con gái, dù huyện lệnh trong viện cũng có nhiều tiểu thiếp nhưng địa vị chủ mẫu của thị vẫn đứng vững suốt nhiều năm.
Ăn, mặc, ở hay đối phó với đủ loại nữ nhân trong hậu viện cũng không khiến Lâm thị lo lắng. Điều khiến bà ta lo lắng, trăn trở nhiều nhất lại đến từ thằng con trời đánh mãi không chịu trưởng thành của bà ta.
Là con trai duy nhất, cũng là người thừa kế mà huyện lệnh bồi dưỡng. Từ nhỏ Nguyễn Tuấn được huyện lệnh và mẫu thân chiều chuộng, hết mực thương yêu, hắn ở ngoài mang về nhà đủ loại tiểu thiếp không nói nhưng dạo gần đây Nguyễn Tuấn lại dùng nhiều tiền để bồi bổ cho tiện nhân kia thật sự khiến Lâm thị chịu không nổi.
Không phải Lâm thị thiếu chút tiền ấy nhưng bỏ nhiều tiền vì một nữ nhân như vậy quả thật không đáng, hơn nữa nàng ta còn không tính là nữ nhân của con trai mình lại còn dám thái độ lồi lõm với bà ta, quả thật là không có gia giáo, không biết trên biết dưới gì cả.