Mặc dù chặng đường khá xa, Dạ Mộc vẫn kịp trở về thôn trước khi mặt trời lặn.
Trong thôn có mấy người lạ mặc áo khoác màu trắng, bên hông đeo súng ngắn bằng bạc cực kỳ nổi bật.
Dạ Mộc đè lên túi. Đại thẩm bên cạnh bưng chậu nước ra ngoài, trông thấy hắn thì kinh ngạc đến mức đánh rơi chậu.
"Trời ạ! Dạ Mộc! Cháu vậy mà còn sống trở về sao?"
Vợ chồng thôn trưởng không đem chuyện này nói lại với người trong thôn, cho nên khi nghe thấy giọng điệu kinh ngạc của đại thẩm, thôn dân đang làm việc đều nhìn về phía cửa thôn.
Thời điểm nhìn thấy Dạ Mộc, bọn họ đều sôi trào.
Xem ra Huyết tộc xinh đẹp lần trước nói thật, hơn nữa ngày giữa tháng đã đến nhưng không có Huyết tộc nào đến đòi người.
Dạ Mộc đúng thật là đã dâng hiến chính mình.
Dạ Mộc vừa mới bước vào đã bị thôn dân vây quanh.
Người đàn ông dẫn đầu đám người mặc áo khoác màu trắng đột nhiên chạy tới, đè Dạ Mộc lại, móc ra một hạt châu. Thấy hạt châu không phản ứng gì, vẻ căng thẳng trên gương mặt gã mới rút đi.
"Trên người của ngươi có khí tức của Huyết tộc." Giọng người đàn ông đó trầm ổn, nhíu mày nhìn hắn.
Phần da thịt lộ ra ngoài của thiếu niên này không có vết thương nhưng gã có thể dựa vào kinh nghiệm nhiều năm để cảm nhận được khí tức của Huyết tộc.
Cộng thêm sự kích động của thôn dân, càng khiến thiếu niên này thêm khả nghi.
"Các người là ai?" Dạ Mộc nhíu mày đẩy tay người đàn ông kia ra, giơ tay bảo hộ thôn dân phía sau lưng, đề phòng nhìn gã.
Mấy người áo trắng kia liền tiến lên giải thích.
Bọn họ là người của liên minh huyết liệp. Tháng trước, một tiểu đội huyết liệp mất tích ở gần đây, họ đến để điều tra.
Bọn họ vừa vào thôn, Dạ Mộc cũng vừa về đến.
"Từng có Huyết tộc nào tới thôn của các ngươi chưa?" Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống hắn, cảm giác hành động giang tay che chở thôn dân của hắn có hơi ngốc nghếch, dù sao bọn họ cũng không biểu hiện ra ác ý gì.
Đại thẩm khom lưng nhặt chậu nước, hô to: "Không có, không có. Chỗ của chúng tôi không chứa người ngoài. Các người mau đi đi."
"Hứ! Thái độ đó là có ý gì? Bọn ta là người trong liên minh huyết liệp, là người bảo vệ nhân loại khỏi sự xâm hại của Huyết tộc. Các người liệu mà chiêu đãi bọn ta cho tốt mới đúng."
Bọn họ một đường chạy tới nơi này, đã đủ mệt mỏi rồi. Ngày thường, nhân loại nhìn thấy bọn họ đều cầu xin che chở. Thôn dân ở đây sao lại kỳ quái vậy kìa?
Đại thẩm lẩm bẩm: "Người gì vậy chứ? Không biết khách khí chút nào. Ai thèm mấy người bảo vệ."
Bọn họ có đại lão Huyết tộc bảo hộ rồi.
Dạ Mộc thấp giọng nói: "Nơi này không chào các người. Mời đi cho."
Thủ lĩnh nhóm người kia kéo một cái ghế qua, không chút khách khí ngồi xuống: "Bọn ta mệt rồi. Đi chuẩn bị thức ăn đem lên đây!"
Thấy thôn dân nghị luận ầm ĩ, gã đập mạnh súng lục lên mặt bàn: "Kẻ nào ầm ĩ, ông đây cho ăn đạn!"
Nhìn bộ dáng thôn dân không giống đang nói dối, ở đây cũng mới kiểm trắc xong, không có dấu vết của Huyết tộc. Xem ra đây là địa phương chưa bị Huyết tộc xâm phạm.
An toàn.
Có thể tạm thời chiếm đóng.
Đám người áo trắng hống hách, trịch thượng khiến thôn dân bực bội.
Dạ Mộc lướt mắt nhìn qua. Thôn dân tuy nhiều nhưng đều là người già yếu, bệnh tật. Hắn không thể bảo vệ tất cả được.
Nếu đám người kia không làm ra chuyện gì quá đáng, bọn họ tạm thời nhịn một chút là được.
"Mọi người giải tán đi. Ở đây để cháu chiêu đãi là được."
Dạ Mộc nháy mắt ra hiệu với đại thẩm, bảo bà đưa những thôn dân khác về nhà.
Đại thẩm vội vàng hô hào, truyền tin tức lại cho người dân trong thôn.
Thôn dân tản ra rồi, Dạ Mộc về nhà tìm ấm nước.
Mấy ngày trước, thôn trưởng lên núi bị thương ở chân, đang nằm trên giường. Mẫu thân của Dạ Mộc đang bôi thuốc cho ông.
Âm thanh bên ngoài, bọn họ cũng nghe thấy. Lúc này thấy Dạ Mộc đi vào, thôn trưởng vội hỏi: "Con trai, sao con lại trở về? Bên ngoài xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là Huyết tộc..."
"Xuỵt!"
Dạ Mộc đặt ngón trỏ lên môi: "Là huyết liệp. Mọi người tạm thời chờ ở trong phòng, đừng ra ngoài. Chuyện con trở về, để lát nữa hãy nói."
Thôn trưởng cau mày. Hết Huyết tộc lại đến huyết liệp, bọn họ dạo này gặp phải kiếp nạn gì hay sao?
Ngả Lỵ lúc trước để lại ấn tượng không tốt. Huyết liệp lần này, cảm giác cũng rất phiền phức.
Dạ Mộc rót trà cho nhóm huyết liệp, cẩn thận quan sát dáng người cùng động tác nhỏ của bọn họ.
Tổng cộng có sáu tên, áo khoác giống nhau, súng cũng giống nhau. Ba tên vô cùng lực lưỡng, ba tên còn lại trông khá bình thường.
'Xoảng'
Một cái ly bị ném xuống đất, một tên trong nhóm huyết liệp mắng: "Trà này để bao lâu rồi vậy? Khó uống chết được. Pha bình khác!"
Dạ Mộc lại lần nữa nấu nước, pha trà.
Hắn sống trong cung điện đã lâu. Ăn, mặc, ở, đi lại đều có người hầu phục vụ. Bây giờ làm lại đốn củi, nấu nước, có chút hoài niệm.
Khói bếp từ từ bốc lên, một huyết liệp lại nói: "Ta vừa thấy các ngươi có nuôi gà. Gϊếŧ vài con cho bọn ta nếm thử."
"Chết đói rồi đây này. Nấu ấm nước cũng lâu như vậy. Nhãi ranh, ngươi cố ý phải không?"
Có tên đi về phía Dạ Mộc, duỗi tay muốn chạm vào hắn.
Dạ Mộc nhanh chóng nghiêng người, tránh thoát.
Ánh mắt sắc bén, xa cách của thiếu niên làm người rét run.
Người kia ho khan hai tiếng, lại ngồi về chỗ.
Trà mới pha xong, mấy đứa bé từ vườn rau trở về, không chú ý đến trong thôn có người lạ. Có vài đứa bé hiếu động nhảy nhót đến phía bên này.
Bàn bị đụng một cái, nước trà đổ ra ngoài. Gã thủ lĩnh nhấc một bé trai lên, hung thần ác sát chĩa súng vào đầu nó.
"Muốn chết à? Dám đụng vào họng súng của ông đây?"
"Ư... Oa!!!!!" Đứa bé khóc lên, khiến thôn dân chú ý, thò đầu ra nhìn, lại vì súng ống mà không dám tới gần.
Lỡ chọc giận đám huyết liệp này, bọn họ ra tay với mấy đứa bé thì làm sao bây giờ?
Gã thủ lĩnh không thích trẻ con khóc rống, bực mình giơ súng lên.
Không ngờ chỉ nháy mắt sau, đứa bé bị giật đi.
Thiếu niên đặt đứa bé xuống nơi an toàn, ánh mắt tàn độc: "Các người muốn ăn muốn uống đều có thể. Không được làm hại họ!"
"Ái cha cha, thằng nhãi này cũng ngông cuồng quá nha. Chắc không phải nhân loại bình thường đâu."
Động tác vừa rồi của thiếu niên dứt khoác, lưu loát, thể năng không thua kém bọn họ.
Gã thủ lĩnh đột nhiên tới gần, nhíu mày: "Nhìn kỹ lại, dung mạo của ngươi cũng thật là đẹp mắt. Muốn đi theo ta không? Tới liên minh huyết liệp, ta bao ngươi ăn ngon mặc đẹp."
Thủ lĩnh tiểu đội này thích nam giới, mọi người đều biết.
Thiếu niên này ngoại hình xinh đẹp, rất hợp khẩu vị thủ lĩnh.
Có tên la ó: "Mau đồng ý đi, bọn ta tha cho thôn dân của ngươi. Nếu không nghe lời, vậy gϊếŧ sạch bọn chúng á."
Gã thủ lĩnh cười, duỗi tay muốn chạm vào Dạ Mộc.
Chỉ là còn chưa chạm tới, thiếu niên đã đẩy bọn trẻ qua một bên, thúc cùi chỏ vào cằm gã thủ lĩnh, đoạt lấy súng trong tay gã.
"Mau trở vào nhà!" Dạ Mộc nói với mấy đứa bé.
Hắn giơ súng nhắm ngay gã thủ lĩnh, uy hiếp: "Các ngươi dám hành động thiếu suy nghĩ, ta sẽ gϊếŧ hắn!"
"Lão đại!"
"Thằng nhãi ranh này! Chán sống rồi!"
Đám huyết liệp đồng loạt chĩa súng vào Dạ Mộc.
Gã thủ lĩnh bị Dạ Mộc chĩa súng vào đầu, trán đổ hôi lạnh. Không ngờ tên nhãi này nhìn thì gầy yếu mà năng lực hành động lại mạnh như vậy.
Gã liếc qua mấy đứa trẻ không có chút sức phản kháng nào kia, hét lớn: "Ngươi dám gϊếŧ ta, bọn hắn sẽ đồ sát thôn này. Ngươi có thể cứu được bao nhiêu người? Suy nghĩ cho kỹ đi!"
"Mau thả ta ra, bọn ta sẽ tha cho thôn này một mạng!"