Hệ Thống Xuyên Nhanh: Vai Ác Đại Lão Không Dễ Chọc

Chương 221




Buổi tối yên tĩnh, gió thổi hiu hiu, không ngủ thì còn làm gì nữa.

Toàn thân Dạ Mộc căng cứng, cưỡng chế ánh mắt mình dời khỏi người nàng.

Xung quanh là vàng son lộng lẫy, mới nãy hắn còn nằm trên giường.

Hắn nhìn miệng vết thương, đã được bôi thuốc.

Xảy ra chuyện gì?

Hắn không phải bị Huyết tộc hút máu sao?

Nghĩ mãi không thông, hắn lần nữa chuyển ánh mắt về phía nàng: "Ngươi muốn làm gì?"

Lăng Thanh Huyền đứng dậy, váy xòe đỏ đen cùng giày cao gót, nàng đứng dưới ánh trăng như một con búp bê tinh xảo.

【Ký chủ, mau giải thích với nhân vật phản diện rằng người trong thôn không phải do ngươi phái người đến gϊếŧ.】ZZ nhọc lòng vì giá trị hắc hóa của hắn.

"Huyết tộc gϊếŧ thôn dân của ngươi, ta đã xử quyết rồi."

Thiếu niên cười lạnh một tiếng: "Ngươi cũng là Huyết tộc. Chỉ cần là Huyết tộc, ta đều sẽ căm hận!"

Ông nội cùng những thôn dân kia đều là người vô tội, lại bị sát hại một cách tàn nhẫn. Hắn thậm chí còn tận mất chứng kiến cảnh họ bị hút cạn máu.

Đáy mắt bị bóng tối bao trùm, Dạ Mộc hận không thể cầm cọc gỗ gϊếŧ chết nữ vương Huyết tộc trước mặt.

Lăng Thanh Huyền biết hiện tại trong lòng hắn tràn ngập hận thù, giải thích không thông, quyết định dùng một phương pháp khác.

"Cho ngươi một cơ hội. Bây giờ ngươi muốn làm gì?"

"Gϊếŧ ngươi, trở về thôn."

Lăng Thanh Huyền nghiêm túc cân nhắc. Tạm thời gϊếŧ nàng không tốt cho lắm.

Còn chuyện trở về thôn. Nếu gặp phải nữ chính, làm bẩn mắt của hắn thì làm sao bây giờ? Hơn nữa, hắn trở về thì nàng cũng đâu thể đi theo, sẽ dọa thôn dân khủng hoảng mất.

Vì thế, nàng lắc đầu: "Không được."

Dạ Mộc: ... Vậy ngươi còn hỏi ta làm gì?

"Dạ Mộc, ta sẽ không làm gì ngươi, cứ yên tâm nghỉ ngơi đi."

Nhìn quầng thâm dưới mắt tiểu gia hỏa kìa. Hầy.

Lăng Thanh Huyền cũng không gấp gáp. Giai đoạn trước mắt, cố hết sức không tiếp xúc thân thể với hắn là tốt nhất.

Giường của nàng rất lớn, Dạ Mộc chỉ chiếm một khoảng nhỏ.

Lăng Thanh Huyền cởi giày, duỗi tay kéo nơ bướm trên váy.

Thiếu niên đứng bật dậy, đầu bị đập đến ra tiếng.

Quản gia đột nhiên xuất hiện trong phòng ngủ.

"Nữ vương tôn quý, xảy ra chuyện gì?"

Đôi mắt lạnh lùng của Lợi Sâm nhìn chằm chằm vào nhân loại nhỏ yếu kia, đáy mắt tràn ngập khinh thường.

Động tác của Lăng Thanh Huyền sững lại.

Bổn tọa chỉ cởϊ qυầи áo thôi mà.

Ai ngủ mà không cởϊ qυầи áo chứ.

Phản ứng lố quá đi.

"Không có việc gì. Từ này không có sự cho phép của ta, không được vào phòng."

Lợi Sâm nhíu mày, không nói gì, rời khỏi phòng.

Ngực thiếu niên hơi phập phồng, thừa dịp nàng không chú ý, bước xuống giường, chuẩn bị đào tẩu.

Sức mạnh của nhân loại cùng Huyết tộc chênh lệch quá lớn, hắn gϊếŧ không được nàng, phải tìm công cụ cùng người trợ giúp.

Thân ảnh màu đỏ đen thuấn di đến trước mặt hắn, tiến đến gần, buộc hắn ngồi trở lại giường.

"Ngươi, ngươi..." Thiếu niên ngẩng đầu, trong đôi mắt màu hổ phách đầy căm ghét cùng căng thẳng.

"Ngoan, ngủ một lát đi."

Giọng của thiếu nữ mang theo mị hoặc, có thể không chế suy nghĩ. Đầu óc Dạ Mộc mê man, hai mắt khép hờ, ngã vào chiếc giường mềm mại.

Ái chà, năng lực thao túng tư tưởng này cũng rất có ích nha.

ZZ cũng khá hữu dụng.

【 Hừ! 】

Lăng Thanh Huyền thay áo ngủ, cảm giác mát lạnh của tơ lụa không sánh bằng sự lạnh buốt vốn có trong thân thể nàng.

Leo lên giường, nhìn chiếc cổ đang nghiêng qua một bên của thiếu niên, mạch máu rõ ràng. Nếu mà cắn một cái, nhất định có thể lắp đầy bụng.

【Ký... ký chủ, ngươi phải kiềm chế bản thân nha. Bây giờ mà cắn nhân vật phản diện, hắn chắc chắn sẽ càng ghét ngươi hơn. 】

Ờ, vậy sau này cắn.

【... Ý của ta không phải như vậy!】

Nói tới nói lui, Lăng Thanh Huyền giúp hắn điều chỉnh vị trí, đắp chăn, nằm xuống bên cạnh.

Năm phút sau...

Nửa tiếng sau...

Ba giờ sau...

Lăng Thang Huyền ngồi dậy.

Ngủ... ngủ không được!

【Ký chủ, ngươi là Huyết tộc, ban ngày mới ngủ. 】

Đêm tối là thời điểm Huyết tộc cuồng hoan, sao có thể đem thời gian quý giá như vậy lãng phí vào việc ngủ cơ chứ.

Lăng Thanh Huyền nghiêm mặt, lần nữa thay quần áo, mang giày cao gót lộc cộc bước xuống lầu.

Dưới lầu, hầu gái đang quét dọn, nhìn thấy nữ vương bước xuống liền nhao nhao khẩn trương mà đứng thẳng dậy.

Nữ vương đại nhân thân phận tôn quý, đẳng cấp lại cao, chỉ cần một chút không hài lòng là có thể gϊếŧ chết bọn họ.

Chuyện tối nay bên phía tế đàn đã truyền tới.

Nữ vương đại nhân gϊếŧ đồng loại, chỉ vì Huyết tộc kia nói lời chọc nữ vương không vui.

Tất cả mọi người đều không dám tùy tiện chọc vào nữ vương.

Tế đàn vẫn thường xuyên tổ chức thịnh yến, lúc trước chỉ có quý tộc được đến, đây là lần đầu tiên nữ vương tham dự, không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy.

"Nữ vương."

Lợi Sâm xuất hiện đúng lúc, dò hỏi: "Có phải tìm huyết bộc hầu hạ không ạ?"

Huyết bộc?

Lăng Thanh Huyền tìm tòi trong trí nhớ của nguyên chủ.

Lâm Đạt không phải háo sắc sao, sau khi vừa thức tỉnh trở thành nữ vương, mấy quý tộc liền tặng cho nàng mấy huyết bộc xinh đẹp, nam nữ đều có.

Hầu hạ chuyện gì cơ?

【Cung cấp máu cho ngươi á.】

Thân là Huyết tộc cấp cao, năng lực kháng đói rất mạnh, nhưng mà một khi đói bụng sẽ cần cung ứng một lượng máu tươi rất lớn.

Những huyết bộc kia đều ở dưới địa cung, chỉ cần truyền gọi sẽ lập tức được đưa tới.

Lăng Thanh Huyền tạm thời không thể thả họ đi được, nếu không họ sẽ được nhận định là vật bị nàng vứt bỏ, bị những Huyết tộc khác đem chia nhau.

"Không phải."

Lăng Thanh Huyền ngồi vào bàn cơm.

Bổn tọa không có sở thích kinh dị đó.

Ta ăn cơm không phải được rồi  sao?

Lợi Sâm nhìn gương mặt đầy khí lạnh của Lăng Thanh Huyền, đến gần bên nàng, cung kính hỏi: "Nữ vương, vị huyết bộc trong phòng kia, phải chăng cũng an bài đến địa cung?"

Nhân loại trong mắt Huyết tộc, chỉ là thức ăn.

Lợi Sâm đã xếp Dạ Mộc vào hàng ngũ huyết bộc rồi.

"Không được, an bài cho hắn một gian phòng ở phía trên, không cho phép hắn rời khỏi cung điện này."

Trong mắt Lợi Sâm phát ra tia sáng lạnh, nhíu mày, cúi đầu: "Dạ, nữ vương của ta."

Lăng Thanh Huyền liếc mắt, sửa lại lời gã: "Ta không phải là của ngươi."

"... Dạ."

Nhân loại kia vừa đến, tính tình nữ vương đã thay đổi rồi.

Trong lòng Lợi Sâm chán ghét.

Thời điểm ngoái nhìn Lăng Thanh Huyền, ánh mặt lại biến thành si mê.

____________________________________________________________________________

"Hộc... hộc... Khụ khụ!"

Giữa đêm tối ảm đạm không sao, thiếu nữ cố hết sức chạy thật nhanh. Vết thương trên người ả phần lớn là bị vũ khí sắc bén chém phải, đang không ngừng rỉ máu.

Tiểu đội huyết liệp ngoại trừ ả, toàn quân bị diệt.

Mái tóc đen dài lộn xộn rối tung, trên gương mặt đẹp đầy sự khủng hoảng.

Huyết tộc, là tồn tại khiến người sợ hãi đến nhường nào.

Ả tưởng rằng gia nhập liên minh là có thể tự tay gϊếŧ bọn chúng.

Không ngờ chênh lệch sức mạnh quá lớn, tại thời điểm sắp bị bắt giữ, ả từ bỏ cứu viện.

Tận mắt nhìn thấy chiến hữu bị cắn xé, hút máu.

Nếu có thể sống sót mà chạy thoát, ả sẽ trở về trả thù cho họ.

Ả không phải lâm trận bỏ trốn, chỉ là nghỉ ngơi dưỡng sức mà thôi.

Cơ thể bị Huyết tộc bắt rồi lại ném, xương cốt toàn thân đau đớn nhưng máu tươi trên người sẽ dẫn dụ bọn chúng tới, ả phải nhanh chóng tìm được chỗ trú an toàn.

Trong bóng đêm, ánh sáng của thôn làng như thể ánh sáng hi vọng.

Ả lảo đảo chạy vào trong thôn, tìm người cầu cứu.

"Cô gái đáng thương, cháu tên là gì? Sao lại bị thương ra nông nổi này? Mau lại đây, bọn ta giúp cháu bôi thuốc."

Đối mặt với thôn dân chất phát, ả thở phì phò, báo ra tên mình sau đó hôn mê bất tỉnh.

"Cảm ơn mọi người, cháu tên là Ngả Lỵ."