Chiêm Tinh Lâu là nơi Hoàng Đế đặc biệt xây cất riêng cho Quốc Sư.
Quốc Sư thần bí, từ trước đến nay chỉ ngồi phía sau rèm giải nghi đáp hoặc, ngay cả Hoàng Thượng cũng mấy năm mới thấy mặt nàng một lần.
Người quen thuộc với Lăng Thủy Thanh nhất chỉ có Tiểu Lục - nha hoàn thiếp thân ở Chiêm Tinh Lâu. Đáng tiếc, nàng ta đã sớm bị Tư Mã Vân Y mua chuộc.
Kiến trúc của Chiêm Tinh Lâu tương đối đặc trưng, dễ tìm thấy giữa Hoàng Cung, dưới lầu có mấy thái giám đang quét dọn, Lăng Thanh Huyền nhìn tòa lầu cao, nhún chân một cái bay lên.
Mấy thái giám này quá thiếu nhạy bén, không ai phát hiện ra nàng.
【Là ký chủ quá lợi hại ấy chứ ~】
Lời nịnh bợ của ngươi không được tiếp thu.
【...】
Từ lan can tiến vào trong lâu, ZZ thúc giục nàng đến Chiêm Tinh Đài trên mái nhà. Muốn hoàn thành một trong các nhiệm vụ chính tuyến, cần phải đến đó.
Có điều bây giờ Lăng Thanh Huyền càng muốn đi vào bên trong, dù sao Chiêm Tinh Đài cũng không mọc chân mà chạy được.
Bên trong lâu có mùi hương nhàn nhạt, có tác dụng ngưng thần. Sau rèm, một bóng người đang cúi đầu. Trước rèm, Tam hoàng tử Sở Cẩm khoanh tay mà đứng.
Người tới Chiêm Tinh Lâu không phải Hoàng Đế thì là Thái Hậu, các hoàng tử thỉnh thoảng cũng có thể tới.
Lăng Thanh Huyền đứng đó, bọn họ không ai phát hiện.
"Tam hoàng tử, ngài cùng Tư Mã tiểu thư là nhân duyên trời định. Tư Mã tiểu thư là thiên mệnh chân nữ. Cưới được nàng là có thể nắm giữ thiên hạ."
Sau bức màn che, giọng thiếu nữ mềm mại, dị thường dễ nghe, để ý kỹ sẽ phát hiện được chút căng thẳng.
Sở Cẩm híp mắt: "Quốc Sư đang ám chỉ ta điều gì?"
Nói với một hoàng tử những lời như "nắm giữ thiên hạ" còn không phải muốn ám chỉ sao?
Thiếu nữ sau rèm ho nhẹ, không đáp lại.
Quốc Sư giải đáp nghi hoặc một tháng tối đa hai lần, ngoài ra sẽ không nói gì thêm. Tam hoàng tử hiểu quy tắc đó. Trên mặt gã duy trì vẻ trấn định, trong lòng đã kích động đến sắp không kiềm chế nổi.
Xem ra mắt nhìn người của gã không tệ. Vân Y chính là nữ nhân mà số mệnh định sẵn cho gã.
Gã nhất định phải gia tăng hảo cảm của Vân Y mới được.
"Đa tạ quốc sư."
Sở Cẩm còn chưa xoay người đã té xỉu trên mặt đất.
Âm thanh thân người ngã xuống đất làm người phía sau rèm hoảng sợ mà đứng bật dậy.
"Là ai? Dám tự tiện xông vào Chiêm Tinh Lâu!"
Tuy nàng ta lạnh giọng nhưng thân mình lại đang khẽ run, tư thế như đang chuẩn bị chạy trốn.
Ngón tay ngọc nhỏ dài, khớp xương rõ ràng đẩy ra màn che, lộ ra khuôn mặt lạnh tanh.
"Quốc... Quốc Sư!"
Nữ tử ở sau rèm giả trang làm Lăng Thủy Thanh chính là Tiểu Lục. Nàng ta hoảng loạn trong chốc lát, không biết nghĩ ra chuyện gì, thở phào nhẹ nhõm.
"Ai cho ngươi vào đây? Lăng Thủy Thanh, xem ra ngươi đã khôi phục ký ức. Bây giờ ngươi thân phận gì cũng không có, không bằng ta đưa ngươi xuất cung?"
ZZ, hình như nàng ta phách lối hơi quá.
【Nguyên chủ trước kia quá mức nhu nhược, trừ bỏ vận khí cường đại cùng hiểu biết sơ về tinh tượng thì cái gì cũng không biết.】
Lăng Thanh Huyền đi đến vị trị thuộc về nguyên chủ, quấn tay áo, ngồi xuống, khí thế vô cùng cường đại.
Tiểu Lục nghi hoặc, xoay người nhìn nàng, thấy nàng hoàn toàn không giống bộ dáng trước kia, thậm chí cả người như mang theo ngàn lưỡi đao sắc bén.
Khí thế tỏa ra, Tiểu Lục vậy mà sinh ra tâm lý muốn lùi bước.
"Tiểu Lục, cái ghế Quốc Sư này, ngồi thoải mái không?"
Ánh mắt thiếu nữ lạnh lùng kinh diễm, sắc mặt như sương, trên người mặc y phục cung nữ, không chút nào che giấu được khí thế quân lâm thiên hạ.
Hai tay dưới ống tay áo của Tiểu Lục xoắn chặt vào nhau, nàng ta vừa nhấc chân, cả người đã quỳ xuống.
"Ui!"
Dưới đầu gối là ván gỗ rắn chắc, cái quỳ này, âm thanh cực lớn. Đau đớn ập tới làm Tiểu Lục trong nháy mắt thanh tỉnh.
Không đúng, Tam hoàng tử tốt xấu gì cũng biết võ công, sao có thể lặng yên không tiếng động mà té xỉu?
Lăng Thủy Thanh không lí nào trong thời gian ngắn như vậy học được võ công, chẳng lẽ có cao nhân trợ giúp?
Tiểu Lục hít một hơi khí lạnh.
Chiêm Tinh Lâu này chỉ có một mình nàng ta, nhất định là thắng không nổi.
Nghĩ đến đây, mạng mới là quan trọng nhất, Tiểu Lục giải thích: "Quốc Sư, Tiểu Lục cũng là bị người ta ép buộc. Chính là Tư Mã Vân Y lòng dạ xấu xa kia..."
Tiểu Lục giải thích một tràng dài, Lăng Thanh Huyền nghe đến phát phiền. Lý do lý trấu nhiều như vậy nhưng chẳng phải ngươi vẫn ngồi ở đây, không một lần nghĩ đến việc đi tìm nguyên chủ hay sao?
Nha hoàn bất trung, giữ ăn Tết hay gì.
Lăng Thanh Huyền lấy đao ra, đặt ở trên bàn.
Tiếng vang lanh lảnh làm Tiểu Lục đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Nàng ta muốn chạy nhưng chân như rót chì, chạy không nổi.
"Có việc cho ngươi làm."
Thiếu nữ chậm rãi nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiểu Lục.
Tiểu Lục vội vàng quỳ rạp xuống đất: "Xin Quốc Sư cứ nói. Chỉ cần Tiểu Lục làm được, nhất định sẽ dốc hết toàn lực."
Chỉ cần không gϊếŧ nàng ta, làm gì cũng làm.
________________________________________________________________________________
Lăng Thanh Huyền bay xuống Chiêm Tinh Lâu, bên tai là tiếng ZZ ồn ào ầm ĩ.
【Ký chủ, đừng đi mà. Lên Chiêm Tinh Đài đi ~】
Không đi. Quá xa.
【... Ở ngay phía trên. Xa chỗ nào!】
Ngươi nạt nộ với bổn tọa?
【Ây da, ta bị lẹo lưỡi heo.】
Cất lưỡi heo cho kỹ.
【Ưm ưʍ.】
Mấy thái giám nhìn nhau: "Các ngươi có nghe thấy tiếng gì không?"
"Trong lâu chỉ có Quốc Sư cùng Tam hoàng tử, có thể có tiếng gì chứ."
"Hí hí, biết đâu là chuyện đó đó."
"Quản miệng các ngươi cho tốt, chớ có bàn luận chuyện của chủ tử."
Lăng Thanh Huyền trở về Đông cung, thấy đồ đạc của mình đang bị Tú Nhi ném ra ngoài.
Tú Nhi đúng lý hợp tình: "Là Tiêu thị vệ bảo ta làm. Ngươi trừng ta cũng vô dụng."
Ngươi nhìn sao mà thấy bổn tọa trừng. Mắt bổn tọa vốn to tròn như vậy.
Dù sao đồ đạc trong phòng cũng chẳng có gì, nàng xoay người đi đến đại điện tìm Sở Mính, Tiêu thị vệ đứng bên ngoài ngăn không cho nàng vào.
"Thanh cô nương, điện hạ phân phó, trả lại tự do cho ngươi."
"Ta có chuyện khác."
Vẻ mặt Tiêu thị vệ khó xử, trong điện vang lên tiếng kêu thống khổ. Tiêu thị vệ còn chưa kịp phản ứng, Lăng Thanh Huyền đã xông vào.
Nam nhân bị chặt tay không ngừng lùi về phía sau, máu tươi lan tràn đầy đất.
Nam tử đứng giữa điện, tay cầm kiếm, trên thân dính không ít máu tươi. Hắn hơi cúi đầu, nhìn không rõ thần sắc.
Sở Mính ngửi mùi hương kia, cau mày, nâng bàn tay dính máu lên. Thế nhưng mới giơ đến nửa đường đã bị người đè lại, kiếm cũng rơi xuống đất.
"Cút!"
Bật ra lời chán ghét, Sở Mính ngẩng đầu, lại sững sờ tại chỗ.
Gương mặt xinh xắn không chút biểu tình gần ngay gang tấc, đôi mắt lạnh lùng sâu không thấy đáy.
Thân thể Sở Mính lay nhẹ, tay cũng khẽ run. Hắn cắn răng, đột ngột đẩy Lăng Thanh Huyền ra.
"Tiêu thị vệ!"
"Có!"
"Ném nàng ta ra ngoài!"
Không chế không nổi ý nghĩ muốn gϊếŧ người trong thâm tâm. Nếu không chế không nổi, vậy thì biến thành hành động.
Chỉ là, không muốn nàng nhìn thấy.
Hắn không muốn bị nhìn thấy.
Lăng Thanh Huyền không buông ra. Nàng nắm chặt tay Sở Mính, không nói một lời.
Tóc mái của thiếu niên che khuất đôi mắt, hàm răng cắn chặt khiến cơ bắp trên mặt trở nên dữ tợn.
"Thanh cô nương, ta không muốn động thủ với ngươi." Tiêu thị vệ khó xử mà nói.
Y biết mình đánh không lại Lăng Thanh Huyền, nhưng...
Ý nghĩ còn chưa nói thầm xong, đã thấy Lăng Thanh Huyền buông tay, xoay người.
Phù, cũng may không cần động thủ. Thanh cô nương thật phối hợp.
Sở Mính cứng đờ, tay còn dừng lại giữa không trung. Cảm giác ấm áp làm người an tâm kia, buông lỏng ra.
Nàng... không cần hắn sao?