Hệ Thống Xuyên Nhanh: Vai Ác Đại Lão Không Dễ Chọc

Chương 197




Cũng không biết là bị chữ nào làm cho xúc động, Sở Mính vội vàng hỏi: "Thật không lừa gạt bổn cung?"

Lăng Thanh Huyền gật đầu một cái. Rốt cuộc nàng gạt hắn lúc nào đâu chứ.

Quả nhiên trẻ trâu vẫn nên đánh một trận cho biết mùi.

"Bôi thuốc." 

Sở Mính chọc chọc bình thuốc, đôi mắt sáng ngời, lấp lánh nhìn nàng.

Lăng Thanh Huyền nghĩ, nàng không tới đây làm bảo mẫu.

Cho nên nàng véo mặt hắn vài cái xem như thù lao, sau đó giúp hắn bôi thuốc.

Động tác của nàng làm hắn nhoẻn miệng cười. Hắn cứ giữ nguyên nụ cười nhìn dáng vẻ nàng cau có, không kiên nhẫn nhưng tay lại dịu dàng bôi thuốc cho hắn.

Thật muốn đem nàng nhốt lại bên mình.

Ai cũng không thể cướp nàng đi.

Lăng Thanh Huyền dụi dụi mắt. Buồn ngủ, muốn đi ngủ.

Giường ở đây khá là mềm.

Nhưng nàng nói một là một, không nuông chiều là không nuông chiều nên đứng dậy, từ tốn nói: "Ta về phòng nghỉ ngơi."

"Ngươi cứ ở đây..."

"Không."

Lăng Thanh Huyền lời lẽ chính đáng mà cự tuyệt: "Phòng của ta thoải mái hơn, ở đây ngủ không quen."

Không thể giữ người lại, Sở Mính thưởng thức thanh kiếm, vuốt máu tươi trên thân kiếm.

Cửa lần nữa mở ra, Lăng Thanh Huyền vừa bỏ đi đã trở về.

Hắn còn chưa kịp vui mừng, nàng đã đoạt lấy kiếm từ trong tay hắn.

"Đừng chơi nữa, ngủ!"

"..."

Thế là Thái Tử điện hạ tôn quý thành thật nằm trên giường. Nghe âm thanh cửa bị đóng lại, hắn nhịn không được ngoái nhìn ra cửa.

Yên tĩnh. Nàng không quay lại.

Khẽ thở dài, hắn ngồi dậy. Một hắc y nhân xuất hiện, ngồi bên mép giường.

Khóe miệng hắn vừa cong lên đã hạ xuống: "Chuyện gì?"

Khăn che mặt màu đen được tháo xuống, nam tử có đôi mày kiếm, con ngươi như sao sáng, cánh môi đầy đặn: "Điện hạ, ngươi mà cũng ngủ sớm vậy sao? Tấu chương đã phê duyệt xong rồi à? Ngươi xem, trên người còn đầy mùi máu, còn chưa chải đầu, rửa mặt nữa. Chà chà."

Sở Mính duỗi chân, đạp y lăn xuống giường.

"Khúc Nhạc, không muốn chết thì mau nói chính sự."

Khúc Nhạc vội nghiêm túc lại, báo cáo tình hình bên Sở Cẩm và Thái Hậu, còn có bí sự mà y điều tra được.

Sau khi nói xong, y cười: "Phải rồi, ngươi giúp ta tìm một người đi."

"Ai?"

"Một tiểu cô nương, xuất quỷ nhập thân, giỏi võ công, cao tầm chừng này, nói chuyện lạnh như băng, trên mặt không có biểu tình gì."

Sở Mính từ trước tới giờ không để ý đặc thù của kẻ khác, dù sao trong mắt hắn chỉ có hai loại: người thuộc phe của mình và người chết.

Người mà Khúc Nhạc tìm, có chút quen thuộc, nhưng không rõ lắm.

"Tìm nàng làm gì? Bản lĩnh của ngươi không phải rất lợi hại sao?"

Khúc Nhạc chỉ là có chuyện muốn biết nên mới hợp tác với hắn. Hai người không tính là bằng hữu, nhưng tuyệt đối không phải đối địch.

Năng lực của Khúc Nhạc, theo đánh giá của hắn, rất ít người có thể sánh được.

"Ầy, ta đây còn không phải thân phận không tiện sao? À phải, tìm được nhớ báo liền cho ta biết. Ta ngần này tuổi, vất vả lắm mới tìm được cô nương vừa ý, không thể để nàng chạy theo người khác được."

"Vừa ý?"

Khúc Nhạc biết Sở Mính không có hứng thứ với lĩnh vực này, cho nên vắt chân, nói: "Chính là thích á. Nói nữa ngươi cũng không hiểu đâu. Chuyện cần nói, ta đều đã nói xong rồi. Đi đây."

Khúc Nhạc đi rồi, tẩm điện lại chỉ còn lại một mình hắn.

Sở Mính ôm chăn, suy nghĩ.

Thích?

Hắn hiểu mà.

Khi ở bên cạnh Lăng Thanh Huyền, hắn rất thích.

Lần nữa nằm xuống, Sở Mính lại chìm vào giấc mộng, một giấc mộng kỳ quái.

_________________________________________________________________

Kinh thành xảy ra chuyện lớn.

Tam hoàng tử thế mà tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trước cổng Tư Mã phủ.

Con đường trước Tư Mã phủ là khu vực khá phồn vinh, người qua lại rất đông đúc.

Mới tờ mờ sáng, hạ nhân Tư Mã phủ mở cổng đã thấy vài bá tánh vây xem cảnh tượng ngàn năm có một.

Y cũng nhìn theo thì thấy Tam hoàng tử - người đáng ra phải rời Tư Mã phủ từ tối hôm qua, toàn thân từ trên xuống dưới bị bá tánh nhìn sạch sành sanh.

Kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá à.

Kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến nổi người trong cung tới đưa Tam hoàng tử cùng Tư Mã đại nhân cùng đi.

Hoàng đế hỏi Tư Mã đại nhân xảy ra chuyện gì. Tư Mã đại nhân hoang mang, ngơ ngác, cái gì cũng không biết.

Hỏi sang Tam hoàng tử, gã nói mình bị người tập kích, nhất định là người kia cố ý ném gã xuống cổng Tư Mã phủ.

Hoàng đế lại hỏi Tam hoàng tử vì sao hơn nửa đêm còn lượn lờ bên ngoài mà không hồi cung. Tam hoàng tử nói thẳng chuyện mình thích Tư Mã Vân Y, muốn hoàng đế ban hôn.

Hoàng Thượng tuổi gần năm mươi, một tay ném chén trà trên bàn đập lên người gã.

"Hôm nay, ngươi hủy hoại danh dự hoàng thất, còn muốn được ban hôn. Trẫm thấy ngươi là bị ma quỷ mê hoặc tâm trí rồi!"

Hoàng đế từng gặp qua Tư Mã Vân Y, ấn tượng rất tốt nhưng sau này không gặp thêm lần nào nữa, hảo cảm cũng dần dần biến mất.

Nhất định là nữ nhân kia mê hoặc Tam hoàng tử, còn hại Tam hoàng tử vướng vào bê bối này.

Hoàng đế giận đến đỏ mặt: "Ngươi xem chuyện tốt ngươi làm kìa. Còn mặt mũi xin trẫm ban hôn."

Tam hoàng tử biết không nên chống đối hoàng đế nhưng nghĩ đến Sở Mính lại không nhịn được: "Vậy Thái Tử điện hạ trời sinh tàn bạo, gϊếŧ người vô số, phụ hoàng vì cớ gì lại coi trọng hắn, mà không phải là nhi thần?"

"Bởi vì ngươi không phải là đích tử của trẫm!"

Vu Dụ quốc đời đời đều là đích tử kế thừa vị trí Thái Tử. Quy củ này, ai cũng không phá được. Trừ khi Thái Tử chết.

Trái tim Sở Cẩm băng giá, không nói nữa.

Gã phải tìm cơ hội. Gϊếŧ Sở Mính.

Tư Mã đại nhân nhìn hai cha con này cãi nhau nảy lửa, trong lòng có chút rụt rè.

Sở Cẩm cuối cùng cũng không được ban hôn. Gã bị phạt cấm túc, không được phép ra khỏi Hoàng cung.

Tư Mã Vân Y trong cơn hôn mê bị bách tính thóa mạ.

Tam hoàng tử thanh danh tốt như vậy, thế mà lại thua trên người ả. Cho nên ả chắc chắn không phải là người tốt lành gì.

Tin đồn càng truyền càng xa, các công tử vốn chờ đến gần lễ cập kê sẽ tới cầu hôn, bây giờ một người cũng không còn.

Tư Mã Vân Y tỉnh lại, nghe được tin dữ. Khuôn mặt ả tái nhợt, tính toán thời gian. Khí vận sắp cạn sạch, ả không thể ngồi chờ chết.

Cánh tay còn quấn băng, ả tiến cung muốn tìm Lăng Thanh Huyền.

"Vân Thiến, đó không phải thứ muội của ngươi sao? Gây ra chuyện lớn như vậy còn dám tiến cung."

"Thì đó. Nhìn tay của nàng ta, sợ là bỏ đi rồi."

Tư Mã Vân Thiến được Thái Hậu mời đến đọc kinh thư, có mấy tỷ muội đi cùng.

Các nàng đều biết Thái Hậu triệu mình vào cung còn có mục đích khác, chỉ là không ai chọc thủng.

Tư Mã Vân Thiến nhìn sang, ánh mắt hai người va vào nhau, có thể cảm nhận rõ địch ý của đối phương.

Hay cho một đích nữ thanh cao, nhã nhặn. Chỉ vì sinh ra muộn hơn, ả mãi mãi là một thứ nữ.

Tất cả đãi ngộ đều không công bằng.

Dựa vào cái gì chứ?

Chỉ có chính ả mới có thể thay đổi vận mệnh của mình. Có được khí vận tối cao, còn sợ không có người vây quanh ả sao?

Vội vàng đi vòng qua, Tư Mã Vân Y tiến thẳng đến Đông cung.

Ả lại bị cự tuyệt.

Thái Tử điện hạ không muốn gặp ả.

Lăng Thủy Thanh rốt cuộc sử dụng thủ đoạn gì, vậy mà có thể ở lại bên cạnh hắn?

Cắn chặt môi, Tư Mã Vân Y thấy trên tường thông báo tuyển dụng cung nữ, quyết định suy nghĩ tìm phương pháp khác.

Mỗi một cung cứ cách mấy năm sẽ một đợt tuyển chọn người mới, năm nay đến lượt Đông cung và cung của Tam hoàng tử.

Sở Mính đã có Lăng Thanh Huyền, không định tuyển thêm nữa.

Nhưng Ân thị bảo hắn tuyển thêm vài người, hắn bất đắc dĩ chọn Tú Nhi từ Tẩy Y Cục đến.

Tú Nhi biết mình được chọn, vừa mừng rỡ vừa kinh hãi.

Nếu hầu hạ thật tốt, ả sẽ trở thành nữ nhân bên cạnh Thái Tử điện hạ. Nếu không tốt, đến cả mạng cũng không còn.