Hệ Thống Xuyên Nhanh: Vai Ác Đại Lão Không Dễ Chọc

Chương 174




Ánh mắt chỉ lướt ngang qua một chốc, Kỳ Dật đã không muốn nhìn ả thêm giây nào nữa.

Hắn bức thiết muốn nhìn Lăng Thanh Huyền, bước chân cũng nhanh hơn.

Chờ đến khi tới được bên cô, lập tức kéo tay cô: "Có bị thương không? Đánh tay có đau không?"

Tay của bổn tọa có phải cục bột đâu.

Lăng Thanh Huyền không ngờ hắn sẽ tới nhanh như vậy, lúc này mới chú ý mái tóc của hắn hơi lộn xộn, hơi thở cũng có chút bất ổn.

Tiểu gia hỏa chạy tới?

Chạy nhanh như vậy tới còn ra vẻ ngầu lòi, còn đoạt đầu người.

Lăng Thanh Huyền không vui nổi.

【Ký chủ, niềm vui của ngươi thật đặc biệt.】

Ngươi có ý kiến?

【Không có ~】

Kỳ Tuấn mới nãy còn kiêu căng, ngang ngược, bây giờ cứ như vậy nằm rạp trên mặt đất. Tất cả mọi người che miệng lại, không có hứng thú tiếp tục nhìn gã.

Ngược lại tương tác giữa Kỳ Dật cùng Lăng Thanh  Huyền, làm bọn họ ăn dưa đến say sưa ngon lành.

Một người từ lạnh lùng bỗng trở nên cưng chiều, một người biểu tình không quá vui vẻ, hơn nữa đều là nam nhân!

Máu hủ đang trào dâng nơi con tim này!

Aaa, nếu có thể lại gần thêm chút nữa, ôm ấp hôn hít thì càng tốt á.

Kỳ Dật mắt sắc nhìn thấy vết máu trên quần áo của Lăng Thanh Huyền, vươn tay đem cô bế ngang lên.

"Tôi đưa em đi bệnh viện."

"Tôi..."

Bổn tọa không bị thương!

Còn cái kiểu ôm công chúa này thật mất mặt mà!

Bộ dáng này của cô lúc này là trực tiếp súc trong lòng hắn, vô cùng nhỏ nhắn, xinh xắn động lòng người. Cô mới không chịu đâu!

Kỳ Dật vững chãi ôm cô đến trước mặt Kỳ Tuấn, ánh mắt dịu dàng lập tức trở nên sắc bén: "Kỳ Tuấn, an phận một chút."

Ánh mắt kia rõ ràng đang cảnh cáo, nếu lại trêu chọc Lăng Thanh Huyền, sẽ chịu hậu quả nghiêm trọng hơn.

Món quà đầy kinh hỉ cho Kỳ Tuấn, còn đang trên đường tới.

Lăng Thanh Huyền được Kỳ Dật mang đi, Lưu Hạ vội đuổi theo.

Mà người trong hội trường trực tiếp ngó lơ Kỳ Tuấn cùng Đồ Tuyết Nguyệt đang chật vật, tiếp tục hoạt động của họ.

Nhét Lăng Thanh Huyền vào trong xe, Kỳ Dật ngoái nhìn, thấy trên người Lưu Hạ cũng có chút vết máu, nghiêm túc hỏi: "Là nam hay nữ?"

Lưu Hạ nhớ tới Lưu Hiểu từng kể về nam nhân bên cạnh Lăng Thanh Huyền, cho nên nổi lên tâm tư muốn đùa giỡn.

Anh ưỡn ưỡn hai quả bưởi: "Người ta là con gái nha. Anh đẹp trai, nhân tiện đưa em đến bệnh viện được không?"

Anh thật sự bị thương, tuy miệng vết thương khá nhỏ, nhưng vẫn đang đổ máu đây này.

Kỳ Dật ánh mắt ghét bỏ: "Cách thân ái nhà tôi xa một chút."

Thật khó tưởng tượng, một nam nhân chất lượng tốt như vậy, lại gọi một cô gái nhỏ là 'thân ái'.

Lưu Hạ tưởng hắn sợ mình dạy hư Lăng Thanh Huyền, cho nên từ bỏ ý định: "Giỡn chút thôi mà. Tôi là nam."

Không ngờ ánh mắt Kỳ Dật càng thêm ghét bỏ: "Vậy càng phải cách xa một chút, bằng không, tôi sẽ cho cậu hết làm được nam nhân."

Phản ứng này của Kỳ Dật thật khiến anh bất ngờ, Lưu Hạ ý vị thâm trường cười cười.

Anh nháy mắt ra hiệu với Lăng Thanh Huyền, lúc này cô mới lên tiếng: "Cho anh ấy lên xe đi."

Dù sao cũng là đồng bọn cùng nhau bán hành.

Kỳ Dật mím môi không nói, cho Lưu Hạ lên xe.

Lúc khởi động xe, hắn mới phát giác mình cả chìa khóa cũng quên rút đã xông vào tìm người.

Thế mà cô một chút cảm kích cũng không có, còn cho một nam nhân khác lên xe của hắn.

Lửa giận khó tan, Kỳ Dật đè lại khí tức âm u, duỗi tay giúp cô cài đai an toàn.

Đến bệnh viện, đuổi Lưu Hạ đi xử lý vết thương, hắn kéo Lăng Thanh Huyền đến lối đi an toàn, đẩy cô dựa lưng lên tường.

Tựa như suy nghĩ thật lâu, hắn đặt cằm lên vai cô, giọng điệu nặng nề: "Em ngửi thấy mùi chua không?"

Lăng Thanh Huyền khịt khịt mũi ngửi thử.

"Không có, ở đây đâu có thùng rác."

Kỳ Dật: ...

"Là trên người tôi." Hắn cố ý xích lại gần, bị Lăng Thanh Huyền tránh đi: "Chú chưa tắm?"

Nếu không sao lại nói trên người mình có mùi chua?

Kỳ Dật nhịn không nổi nữa, nghiêng mặt tới, lấy tay bảo vệ sau ót của cô, hung hăng hôn một cái.

Dưới sự thô bạo pha lẫn dịu dàng của hắn, Lăng Thanh Huyền cẩn thận nếm nếm, không chua mà.

Thở dốc một hơi, Kỳ Dật tức tối: "Tôi ăn giấm!"

Đơn giản mấy chữ như vậy, tiểu gia hỏa quanh co lòng vòng làm cái gì.

Lăng Thanh Huyền đang định nói hắn thích ăn giấm thì cô dẫn hắn đi mua, không ngờ hắn lại hôn tới, thở một hồi lại nói tiếp: "Đồng ý với tôi, trừ tôi ra, không được thân thiết với nam nhân khác."

Lăng Thanh Huyền điểm sơ qua thành viên trong câu lạc bộ, đều là chuyển đổi ngẫu hứng giữa nam và nữ, cũng không tính là nam nhân, cho nên có thể gật đầu.

Kỳ Dật khẽ hừ một tiếng: "Vậy em còn cho tên kia lên xe tôi."

"Chú có thể cự tuyệt."

"..." Kỳ Dật ôm chặt cô vào lòng, ngửi mùi hương thanh lãnh trên người cô, cố tìm lại chút lý trí: "Lời em nói, tôi sẽ không cự tuyệt."

Trừ bỏ yêu cầu muốn cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ, những điều khác hắn đều sẽ không cự tuyệt.

Cô muốn làm thì làm, hắn nhất định sẽ không trói buộc cô.

Lăng Thanh Huyền muốn nói, ngươi như vậy chẳng phải tự chuốc lấy khổ sao? Không thích còn không chịu cự tuyệt, còn ăn giấm, còn tìm bổn tọa kể khổ.

【Ký chủ, xin hãy dịu dàng, nâng niu trái tim pha lê của nhân vật phản diện.】

Bổn tọa không thấy tim hắn pha lê chỗ nào cả.

【...】Chỉ đối với người thì tim hắn mới dễ vỡ thôi.

"Manh tương ~ Anh xong rồi, hai người đang ở đâu?"

Lưu Hạ xử lý vết thương xong, đi tìm người khắp nơi mà không thấy nên tìm đến lối đi an toàn bên này.

Vừa mở cửa liền thấy hai người họ ôm ôm ấp ấp.

Rõ ràng một nam nhân oai phong uy vũ như vậy, đứng cạnh Lăng Thanh Huyền, lại như hóa cún Golden cầu sủng ái.

"Chậc chậc, cẩu lương này anh xin cự tuyệt." Anh lập tức đóng cửa lại.

Thấy anh thức thời, Kỳ Dật buông Lăng Thanh Huyền ra.

Bọn họ phải về nhà, mới không tiễn cái bóng đèn kia đâu.

Thế là hắn nhắn tin cho Hạ Kình, bảo cậu đến đón người.

Hạ Kình vừa thấy tin nhắn liền xù lông. Giỏi lắm, ông chú già này không gọi cho cậu, đổi thành nhắn tin. Cậu cứ không đi đó, làm gì được nhau.

Nhưng nhìn đến tin nhắn sau ghi là ngực khủng, cậu lập tức mắc câu.

Bạn bè có thể không cần, nữ nhân nhất định phải thử.

Khi cậu đến bệnh viện liền thấy một nữ sinh ngồi bên ngoài. Tóc dài uốn cong cong ôm lấy gương mặt ngự tỷ, điện nước đầy đủ, đồi núi trập trùng.

Tuy gương mặt này có hơi quen mắt, bất quá người đẹp thì đều na ná nhau, cậu yên tâm tiến lên rù quến.

"Chào ~ Người đẹp, người mà Kỳ đại gia bảo anh đến đón chắc là em hả?"

Cậu cười híp mắt, căn bản không thấy khóe miệng Lưu Hạ khẽ nhếch lên.

"Ừ, làm phiền anh rồi." Anh mềm giọng xuống, âm thanh của ngự tỷ lập tức online.

Hạ Kình cảm thấy nữ sinh trước mắt vừa vặn phù hợp tất cả sở thích của cậu, hành vi lập tức trở nên ân cần.

"Anh tên Hạ Kình, em có thể kêu anh là Hạ thiếu. Tiểu thư xưng hô thế nào?"

"Tiểu Hạ."

Hạ Kình cho rằng nữ sinh thẹn thùng cùng phòng bị, không muốn nói tên đầy đủ, cười nói: "Đi thôi, Hạ tiểu thư, anh đưa em về nhà."

"Cảm ơn anh."

Đóng cửa, xe bắt đầu chạy.

"Đêm nay ánh trăng thật là đẹp, không bằng ra bờ sông đi dạo, em còn chưa muốn về nhà."

Lưu Hạ đề nghị, Hạ Kình lập tức gật đầu. Đây chính là cho cậu cơ hội rồi.

Xe thay đổi phương hướng, còn chưa tới nơi, Lưu Hạ đã kêu ngừng.

Hạ Kình không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn tấp vào lề.

"Sao vậy... Ưm!"