Hệ Thống Xuyên Nhanh: Vai Ác Đại Lão Không Dễ Chọc

Chương 167




Hạ Kình ngơ ngác ngẩn ngơ bị Kỳ Dật xách ra ngoài.

Đúng vậy, chính là loại xách dễ như nhổ củ cải ấy.

"Đem ánh mắt của cậu dời khỏi người cậu ta."

Du͙ƈ vọиɠ muốn độc chiếm trong nháy mắt bốc lên, Kỳ Dật vô thức làm ra động tác này.

Hạ Kình thấp hơn hắn một chút, bây giờ bị xách lên, trở nên cao hơn hắn.

Thế nhưng Hạ Kình không vui chút nào, cậu cảm thấy chiều cao của mình bị sỉ nhục.

Đồng thời sinh ra hoài nghi về tình hữu nghị giữa hai người họ.

"Một người phụ nữ thôi mà, Kỳ Dật, anh để bụng như vậy làm gì chứ?"

Kỳ Dật hơi tỉnh táo lại, buông cậu ra.

Lời này hắn không thích nghe, nhưng hắn cần một chút thời gian hòa hoãn lại.

"Nói chuyện chính. Kỳ Tuấn thế nào?"

Hạ Kình không tim không phổi, đảo mắt đã lại vui tươi hớn hở: "Đánh nhau với một sinh viên, hình như tên là Lưu Hạ. Tôi ngăn không được, chỉ đành đi tìm anh."

Kỳ Dật liếc cậu một cái: "Gọi ông chủ quán bar, bảo an này nọ không phải được rồi sao?"

Tên cờ hó này rõ ràng muốn phá chuyện tốt của hắn mới tìm đến đây.

"Kệ đi. Đi xem chút đi mà."

Kỳ Dật với đứa cháu này của mình, chỉ có duyên gặp mặt vài lần. Hắn có thể cảm giác được đứa cháu trai này không thích hắn.

"Không đi."

Người đã bao lớn, gây chuyện thì tự mình giải quyết.

Giày da 'lộc cộc' tới gần, Lăng Thanh Huyền lách khỏi bọn họ đi qua, bị Kỳ Dật giữ chặt: "Đi làm gì?"

Bọn họ còn chưa nói xong đâu.

"Đi tìm Lưu Hạ."

Nghe nói có người đánh nhau, cô cảm thấy mình nên đi xem náo nhiệt một lát.

【Ký chủ... Hay là đừng đi? 】Ở lại đây cùng nhân vật phản diện bồi dưỡng tình cảm không tốt sao?

Có lẽ Lưu Hiểu cũng ở đó, thuận tay hỗ trợ đánh nhau, bổn tọa chuyên nghiệp.

Kỳ Dật cực kỳ không tình nguyện quay qua nói với Hạ Kình: "Dẫn đường."

Hạ Kình biết Kỳ Dật luôn là người nói một không hai, không ngờ cô gái nhỏ này mới nói vài lời đã phá tan ranh giới cuối cùng của Kỳ Dật.

Vi diệu, quá vi diệu.

Cậu lần nữa liếc trộm Lăng Thanh Huyền một cái, chỉ là hai vệt sáng lạnh lẽo lướt qua, khiến cậu lập tức ngoan ngoãn trở lại.

_______________________________________________________________________________

Kỳ Tuấn bị đánh, dĩ nhiên muốn xả cơn giận này.

Gã cho người điều tra,  tìm được cos đoàn của Lăng Thanh Huyền.

Hôm nay cos đoàn có hoạt động, thành viên tụ lại cùng một chỗ. Thế nên gã nhắm vào Lưu Hạ lạc đàn.

Gã đánh không lại Lăng Thanh Huyền, nhưng gã sẽ không để Lăng Thanh Huyền tiếp tục ung dung ở lại cos đoàn.

Không ngờ sau khi gã theo tới, mới phát hiện chỗ Lưu Hạ vào là gay bar. Gã tìm anh em, chuẩn bị giáo huấn Lưu Hạ, sau đó uy hiếp bắt Lưu Hạ đối phó Lăng Thanh Huyền.

Kế hoạch rất thuận lợi, Lưu Hạ đang bị đàn em gã đánh, bỗng một nữ nhân chạy đến, thét chói tai làm gã thật bực bội.

"Bịt miệng cô ta lại."

Lưu Hiểu vội vàng giãy giụa: "Đây là phạm pháp! Tôi nói cho mấy người biết, tôi đã báo cảnh sát!"

Khi cô tìm được đúng gian phòng, vừa vặn nhìn thấy bọn họ đang giáo huấn anh họ. Mặc dù là một cô gái yếu đuối nhưng anh họ nhất định phải giúp.

Nhưng mà, cô căn bản không giúp được gì cả, còn liên lụy chính mình.

"Muốn trách thì trách thằng oắt kia không chịu khai ra Lăng Manh ở đâu. Ngày nào cô ta còn ở cos đoàn của các người thì tôi sẽ không buông tha cho các người ngày đó."

Kỳ Tuấn nói xong uy hiếp, cửa phía sau đột nhiên bị đạp. Gã né tránh không kịp, hơn nửa người bị đụng đến tê rần.

"Manh tương!" Lưu Hiểu nhanh chóng thoát khỏi những kẻ đang ngẩn người kia, trốn sau lưng Lăng Thanh Huyền.

Rõ ràng ở đây còn có nam nhân khác, cô vẫn cảm thấy phía sau Lăng Thanh Huyền mới là an toàn nhất.

Kỳ Dật từ phía sau đi tới, nhìn thấy tay Lưu Hiểu đang ôm lấy cánh tay Lăng Thanh Huyền, rõ ràng không vui.

Tên nhãi ranh này, đúng là nam không bỏ, nữ không tha.

Muốn ném nữ nhân kia qua một bên.

"Tự tìm đường chết! Ể..."

Kỳ Tuấn ngước mắt nhìn, lời đang mắng liền kẹt lại trong miệng. Nam nhân chiều cao hết sức nổi bật, cộng thêm thần thái bễ nghễ thiên hạ, làm Kỳ Tuấn theo bản năng mà cảm thấy sợ hãi.

"Ch, Ch, Chú." Chú của gã, gã vẫn nhận thức được.

Kỳ Dật, hiện tại là người có năng lực mạnh nhất, thế lực lớn nhất của Kỳ gia.

Mỗi lần nhìn thấy hắn, Kỳ Tuấn đều có loại cảm giác không rét mà run, như thể toàn thân bị ngâm trong nước biển, hô hấp khó khăn, lại không hoàn toàn tắt thở được.

"Cậu ở đây làm gì?" Kỳ Dật cau mày, hướng mắt qua kia xem xét, một nam sinh hơi thở thoi thóp bị vây ở giữa.

Kỳ Tuấn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tận lực thả lỏng ngữ khí: "Chỉ, chỉ đang giáo huấn một người. Chú, sao chú lại ở đây?"

Không phải chuyên môn tới tìm nhược điểm của gã đó chứ?

Kỳ Tuấn nội tâm hoảng loạn vô cùng.

Ánh mắt hơi hơi dời xuống, lông tơ của gã đều dựng cả lên.

Đứng bên cạnh chú của gã, không phải chính là Lăng Manh gã tìm bao lâu nay sao?

Khí thế vương giả như thể sắp trào ra, cô chỉ đơn giản đứng ở đó, đôi mắt chớp lên, lại như quân lâm thiên hạ, lười biếng khoan thai.

Nhất là bộ phục trang này, như thể may ra để dành riêng cho cô vậy.

Môi gã khẽ run, hoàn toàn nói không nên lời.

Kinh diễm, khí phách, cùng Lăng Manh trong trí nhớ của gã hoàn toàn không giống.

Không phải Lăng Manh gã chán ghét, mà là Lăng Manh gã yêu thích.

Nhìn thấy những người kia không tiếp tục động, Lưu Hiểu chạy tới đỡ Lưu Hạ: "Anh họ, anh không sao chứ?"

Lưu Hạ đã ngất đi, cần phải lập tức đưa đi bệnh viện.

Lưu Hiểu đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Lăng Thanh Huyền: "Manh tương, em giúp chị đỡ anh họ một chút được không?"

Lăng Thanh Huyền có chút đáng tiếc.

【Ký chủ, người đang tiếc một bé trai như hoa như ngọc bị đánh sao?】

Đáng tiếc, không thể đánh nhau.

【...】

Lăng Thanh Huyền đang muốn nhích người, Kỳ Dật duỗi tay ngăn lại, dùng ánh mắt ra hiệu cho Hạ Kình.

Hạ Kình: ???

"Đi giúp."

Lạnh lùng phun ra hai chữ, Hạ Kình mới nhanh chóng chạy qua giúp. Đem người đỡ lên rồi, cậu đột nhiên phản ứng lại. Cậu có phải người hầu của Kỳ Dật đâu, nghe lời vậy làm gì?

Lưu Hạ mơ hồ ôm lấy cổ Hạ Kình, cả người treo trên người cậu.

Lưu Hiểu ngượng ngừng nói: "Thật xin lỗi, anh họ của em uống hơi nhiều."

Con gái người ta đã nói vậy rồi, Hạ Kình sao có thể không biểu hiện ra chút phong độ lịch lãm: "Anh có xe, để anh đưa mấy đưa đi."

Ba người họ rời đi, Kỳ Dật kéo Lăng Thanh Huyền, nói với Kỳ Tuấn: "Nguyên nhân?"

Khí thế như thể một trưởng gia tộc, Kỳ Tuấn có thiên ngôn vạn ngữ muốn bắt lấy Lăng Thanh Huyền mà hỏi, nhưng trước mặt Kỳ Dật, chỉ có thể nhịn xuống.

"Muốn tìm một người, cho nên giáo huấn nó."

Kỳ Dật không lên tiếng, tựa hồ đang đợi gã tiếp tục giải thích.

Kỳ Tuấn căng da đầu, chỉ vào Lăng Thanh Huyền: "Tìm người này."

Lần này Kỳ Dật động chân mày: "Tìm làm gì?"

Tay hắn bất giác nắm đến càng chặt.

Lăng Thanh Huyền có chút không thoải mái, hất hắn ra.

Âm thanh có hơi lớn, Kỳ Tuấn kinh ngạc.

Kỳ Dật, kẻ trâu bò nhất Kỳ gia, kẻ khiến người khác không rét mà run, bị một nữ nhân hất tay ra?

Lăng Thanh Huyền đưa tay cho Kỳ Dật nhìn.

Đỏ rồi!

Thấy không?

Đây là bạo lực gia đình!

Ánh mắt Kỳ Dật mềm nhũn, đưa tay giúp cô xoa xoa: "Lần sau tôi nhẹ một chút."

Kỳ Tuấn: ???

Gã vừa mới nhìn thấy, nghe thấy cái gì?

Là ảo giác sao?

Chỉ mất vài giây, Kỳ Tuấn đã tự tưởng tượng ra câu chuyện tình yêu giữa Kỳ Dật cùng Lăng Manh.

"Lăng Manh, là tôi nhìn lầm kẻ ái mộ hư vinh này!"

Chẳng trách cô ta cự tuyệt mình, ra là câu được con cá lớn khác.

Từ bạn gái bay lên vị trí thím của gã, về sau gã gặp mặt đều phải cúi đầu.