*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chờ nhìn đến nội dung giải thích từ, hắn gập mạnh laptop lại.
Cái quỷ gì, đây là thứ quỷ gì, nam nhân với nam nhân, cũng có thể...
Hắn cảm thấy thị giác nhận phải xung kích.
Uống hết một ly nước lạnh, Kỳ Dật mới thấy mát mẻ được một chút.
Cả nước tắm ấm áp cũng bị hắn đổi thành nước lạnh.
Nhất định là uống quá nhiều rượu. Hắn phải thanh tỉnh lại. Thanh tỉnh lại.
Hình ảnh lần đầu gặp mặt bị tên nhóc kia đè lên người, cùng hình ảnh tìm tòi trên máy tính bỗng chồng lên, khớp lại với nhau.
Hôm sau thức dậy, Kỳ Dật nhìn chăn, đưa tay đè lại nửa bên mặt.
Thằng nhãi kia, tất cả đều do thằng nhãi kia, hắn mới trở nên kỳ quái như vậy!
Kỳ Dật cảm thấy ranh giới cuối cùng của mình, đang từng chút bị đánh vỡ.
Điện thoại mới vừa đến tay, hắn lập tức gọi cho Hạ Kình. Bên kia tựa hồ vừa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng.
"A lô, Kỳ tổng? Chào buổi sáng ha. Hôm qua chiêu đãi không chu đáo, hôm nào anh em ta đi làm vài ly~"
"Hôm qua, chín giờ mười phút, có số di dộng nhá máy cho cậu. Đem số đó gửi qua đây."
Nói xong, Kỳ Dật cúp máy.
Hạ Kình sửng sốt một cái chớp mắt, sau đó vẫn ngoan ngoãn tìm trong 'Cuộc gọi nhỡ', nhắn qua cho Kỳ Dật.
Cậu lại gọi cho Kỳ Dật, đối phương từ chối nhận cuộc gọi.
"Ậu má, vắt chanh bỏ vỏ. Kỳ Dật, anh có giỏi thì cả đời đừng gọi cho tôi nữa!"
Cậu càng nghĩ càng tức, lại tò mò dãy số kia rốt cuộc là thần thánh phương nào, liền gọi tới.
Chuông đổ hai hồi, bên kia bắt máy: "Ultraman?"
Là một giọng nói mềm nhũn, xem ra đối phương cũng vừa tỉnh ngủ.
Nhưng mà, Ultraman là cái quỷ gì?
Hạ Kình nhịn một chút, hỏi: "Xin hỏi ai vậy?"
"Ba của anh."
Đối phương cúp máy.
Hạ Kình: ...
Chân Long Giáng Thế! Này là ai vậy? Tính tình xấu y chang Kỳ Dật. Cậu còn chưa phát biểu câu nào đã cúp máy. Thật phách lối mà.
Hạ Kình tức đến quăng điện thoại, một lát sau, lại nhặt về.
Đây không phải lỗi của điện thoại, cậu không thể trách điện thoại.
Nghĩ nghĩ, cậu lại đem điện thoại vứt sang một bên.
Giao hợp mẫu thân nó, nhịn không được. Cậu phải tìm hồ bằng cẩu hữu kể khổ, có người khi dễ cậu.
Lăng Thanh Huyền ngắt cuộc gọi, nhìn ghi chú tên dãy số: 'Con trai - Ultraman'.
Cô có nói gì sai sao? Hình như không có mà.
Số điện thoại này là hôm qua Kỳ Dật lưu trong di động của cô, có lẽ là bạn hắn.
Sửa soạn đơn giản xong xuôi, Lăng Thanh Huyền tay không đến trường nghe giảng.
Dù sao tín chỉ vẫn phải lấy, trốn học không phải sinh viên tốt.
Cô đạm nhiên đi vào từ cửa sau phòng học, ngồi ở hàng cuối cùng.
"Đó là ai vậy? Trước giờ chưa từng thấy học khóa này mà. Trời ơi, nhìn vẻ mặt phóng túng bất cần đó kìa! Ngầu quá!"
"Rõ ràng là lười biếng manh soái mà. Dễ thương quá đi. Có khi nào là bạn trai của ai trong lớp không?"
Ban đầu chỉ có vài nữ sinh xì xào bàn tán, sau đó lan ra toàn phòng học. Khi giáo viên tới, họ mới hạ thấp âm thanh.
Chương trình học này chỉ cần đến nghe là được, không có điểm danh, cũng không có bài tập, rất tự do.
Nguyên chủ lúc trước ăn mặc khác người, khiến xung quanh ấn tượng khắc sâu, nhưng Lăng Manh cực kỳ thiếu tự tin, luôn cúi đầu giấu đi gương mặt nên không ai nhớ kỹ bộ dáng của cô.
Kết quả là Lăng Thanh Huyền thay đổi hình tượng, lập tức không ai nhận ra.
Giảng viên giảng bài rất nhanh, đến đoạn sau hầu như là củng cố đoạn trước.
Lăng Thanh Huyền nằm bò trên bàn một lát, không ngờ lúc tỉnh ngủ đã tan học. Xung quanh cô một nhóm nữ sinh đứng thành vòng tròn, đôi mắt đều đang lấp lánh.
"Bạn cũng học hệ này sao? Hồi trước sao chưa từng thấy bạn vậy? Bạn tên gì? Có bạn gái chưa?"
"Cho mình xin số điện thoại đi. Kết bạn Wechat cũng được."
Nữ sinh bây giờ đều to gan cởi mở vậy sao?
Lăng Thanh Huyền yên lặng đứng dậy, sờ sờ cằm.
Cô ngủ cũng đâu có chảy nước miếng, bọn họ chen lấn nhìn cái gì?
Bọn họ hỏi câu này sang câu khác, cô trực tiếp xoay người rời đi, suýt chút nữa đụng phải người vừa xông tới.
Cũng may, tránh kịp.
"Lăng Manh? Lăng Manh?"
Lăng Thanh Huyền vẻ mặt bình tĩnh vòng qua Kỳ Tuấn đang tới tìm cô.
Gã còn chưa phát hiện cô chính là Lăng Manh, cho nên...ta đi đây!
Vừa vặn sự xuất hiện của gã giúp Lăng Thanh Huyền ngăn lại mấy nữ sinh điên cuồng kia.
Kỳ Tuấn đẩy những nữ sinh kia ra, nhìn một vòng đều, không tìm thấy Lăng Thanh Huyền. Gã cau mày, thật không biết nữ nhân kia xảy ra chuyện gì.
Gã cũng không muốn tìm cô. Nhưng không hoàn thành được 'Thật hay Thách', gã sẽ vĩnh viễn bị cười nhạo.
Tìm không thấy người, gã bực bội đạp bàn bên cạnh. Lúc này mới phát hiện những nữ sinh kia không tới vây quanh gã, mà chỉ chăm chú nhìn điện thoại.
Trước giờ gã đi đến đâu, nữ sinh đều là trực tiếp xông tới đến đó. Có gì đó không đúng.
"Tiểu ca ca mới nãy đẹp trai quá đi. Hắc hắc, tui chụp lén được một tấm. Đây nhất định là góc nghiêng thần thánh á."
"Gửi cho tui, gửi cho tui. Tui cũng muốn liếm nhan."
Kỳ Tuấn lỗ tai khẽ động, đoạt lấy di dộng của nữ sinh kia.
Gã là hệ thảo, ở đâu chạy ra một 'tiểu ca ca' muốn lung lay địa vị của gã.
Nhìn một cái, làm thần sắc gã chớp lên.
Góc độ chụp vừa vặn, ánh nắng chiếu lên người thiếu niên kia, hắn gối đầu lên tay, lộ ra nửa gương mặt, yên lặng mà ngủ.
Ngũ quan tuy chỉ lộ ra một nửa, lại vô cùng tinh xảo nhuyễn manh.
Muốn nói 'tuế nguyệt tĩnh hảo' cũng không phải nói quá.
Kỳ Tuấn mới chấn kinh không đến hai giây, điện thoại đã bị nữ sinh giật lại.
"Anh là ai? Mắc gì cướp điện thoại người ta? Có bệnh!"
Gã muốn nói gã là Kỳ Tuấn, là tiểu công tử của Kỳ gia, là hệ thảo; nhưng giờ khắc này như nghẹn ở cổ họng.
Nam sinh kia, không điển trai như gã, lại có thể làm người ta nhìn một lần liền thấy kinh diễm.
Hơn nữa, còn có chút quen mắt.
Gã chạy trối chết, hi vọng mấy nữ sinh kia không nhớ mặt gã.
Trên con đường cây xanh, Kỳ Tuấn nhìn đá cuội trên mặt đất, muốn giẫm mấy cước.
Giỏi cho một ả Lăng Manh, dám trêu đùa gã. Thật đúng là quan trọng hóa bản thân.
"Học trưởng, sao anh lại tới trường? Có chuyện gì muốn làm sao?"
Giọng nói dịu dàng như nước phất qua, Kỳ Tuấn trông thấy Đồ Tuyết Nguyệt, soái khí vuốt tóc mái.
Sinh viên năm tư hầu hết đều đi thực tập, Kỳ Tuấn xác thật không cần tới trường.