Hệ Thống Xuyên Nhanh: Vai Ác Đại Lão Không Dễ Chọc

Chương 126




Tiểu quỷ oa khóc thành tiếng, vấn đề là nước mắt chảy ra lại màu đỏ.

"Không thể ăn, không thể ăn, em không thể ăn. Hu hu hu."

Nó tưởng rằng Lăng Thành Huyền hỏi nó có thể ăn hay không.

Lăng Thanh Huyền buông nó ra, chỉ vào tiền giấy: "Cái này."

Bé con, ngươi đối với bổn tọa có phải có hiểu lầm gì hay không?

Tiểu quỷ nấc một cái, lau huyết lệ trên mặt.

Tuy Lăng Thanh Huyền không hung dữ với nó, nó vẫn hơi sợ, không dám tới quá gần.

"Lệ quỷ tỷ tỷ, cái này không thể ăn, nhưng chúng ta có thể dùng nó đến chợ quỷ mua đồ ăn. Nếu mua không kịp, có thể báo mộng cho người thân đốt đồ ăn ngon xuống đây."

"Chỉ cần vẽ vòng tròn dưới đất, đọc thầm tên là được."

Lăng Thanh Huyền nghĩ nghĩ, một nhà bốn người đều đã chết, cũng không có thân thích, tìm ai mà báo mộng chứ."

ZZ, tại sao một nhà bốn người chỉ có nguyên chủ biến thành quỷ hồn?

Cô cuối cùng nhớ tới vấn đề này.

ZZ nói: 【Ký chủ, cả gia đình nguyên chủ đều biến thành quỷ, nhưng ba người kia đều bị ác quỷ ăn mất. Chỉ còn một mình nguyên chủ còn tồn tại.】

Ác quỷ kia no rồi, cho nên không ăn nguyên chủ.

Tiểu quỷ thấy cô ngẩn người, ôm tiền giấy mà bà nội đốt xuống định chạy.

Không ngờ lại bị xách lên.

"Đưa tôi đi chợ quỷ."

Đại lão tự có biện pháp. Thân là quỷ, cô tuyệt đối không thể chết lần nữa vì đói.

Tiểu quỷ lại muốn khóc: "Chợ quỷ mùng bảy hằng tháng mới mở ra, em đưa chị đi không được. Lệ quỷ tỷ tỷ, chị tha cho em đi mà."

Lăng Thanh Huyền buông tay, tiểu quỷ lại ngồi xuống bên cạnh bà lão, thỉnh thoảng liếc trộm cô.

Đói.

Thật đói.

Lăng Thanh Huyền lơ lửng trôi dạt giữa không trung.

Vẫn là ngủ đi.

Ngủ rồi sẽ không đói nữa.

【Ký chủ, ngươi là quỷ, không cần ngủ. Đêm hôm khuya khoắt là lúc để quẩy.】ZZ phát điên. (╯°益°)╯彡┻━┻

Quẩy cái gì? Đi tìm một đám quỷ cùng nhảy disco?

Bổn tọa còn trẻ, phải ngủ sớm dậy sớm.

Lăng Thanh Huyền xem như không thấy, thật đúng là nhắm mắt lại ngủ.

Thân thể của cô đang ở trạng thái nửa trong suốt, trôi dạt giữa không trung, hệt như một rạng mây đỏ.

Đến tận hừng đông, cô mới tỉnh ngủ.

Mở mắt nhìn xem, cô đã không còn ở đoạn đường lúc nãy nữa.

ZZ, bổn tọa đang ở đâu?

【Đại khái... Ký chủ, người bay tới thành phố bên cạnh.】

So với ngự kiếm còn thoải mái hơn.

Ngủ cũng đủ rồi, Lăng Thanh Huyền quyết định ở trên đường cái, tùy tiện tìm một người thuận mắt để báo mộng.

Nắng sớm dần dần chiếu xuống, cơ thể lạnh như băng của Lăng Thanh Huyền trở nên ấm áp.

Nóng rực.

Cô ngửi được mùi thịt nướng, cũng khá thơm.

【Ký, ký chủ! Ngươi cháy rồi!】

ZZ thúc giục cô nhanh chóng tìm chỗ có bóng râm mà trốn.

Cô quang minh chính đại, trốn cái gì.

Trong tiếng rít gào điên cuồng của ZZ, cô đi vào hẻm nhỏ gần nhất.

Cuối cùng cũng mát mẻ, cô giơ cánh tay lên, chỗ bị ánh mặt trời chiếu trúng đã cháy đen.

Hóa ra quỷ cũng có mùi thịt nướng, hay là cắn thử một cái?

【Hỡi người anh em thiện lành, xin hãy cất cái suy nghĩ phát rồ đó lại.】

Cô hiện tại là quỷ, không thể đụng vào ánh mặt trời.

Lăng Thanh Huyền dựa vào tường, nhìn chằm chằm đường sá đang dần trở nên đông đúc.

Quỷ sinh gian nan.

"Bắt nó lại! Thằng nhãi ranh dám làm hỏng chuyện của bố mày!" Tiếng chửi bậy thô cuồng truyền tới, kèm theo tiếng bước chân nhốn nháo.

Ngoài ngõ nhỏ xuất hiện một nam sinh, tóc mái để dài che khuất hơn nửa khuôn mặt, nhìn không rõ dung mạo.

Sau khi hắn chảy vào, theo sau là mười mấy gã đàn ông cao lớn thô kệch, trên cánh tay lộ ra đều có hình xăm.

Nam sinh bị truy đuổi chùi máu bên khóe miệng, chạy về phía Lăng Thanh Huyền.

Mới sáng sớm đã ầm ĩ, không thể sống đẹp như những con thiên nga của Tchaikovsky sao?

Dù sao bây giờ cô là quỷ, con người không nhìn thấy cũng không đụng tới được, đứng giữa đường cũng không có việc gì.

Cô lười động.

Dù sao bọn họ cũng sẽ như đồ ăn và gậy gộc kia, trực tiếp xuyên qua.

Lăng Thanh Huyền nghĩ như vậy, nam sinh đã vọt đến đây. Tại thời điểm cô không thèm đếm xỉa, đau đớn truyền tới, cô bị đẩy ngã xuống đất.

Nam sinh đè trên người cô, hơi há miệng, dường như đang kinh ngạc sao đột nhiên lại có người xuất hiện.

Tóc mái bị mồ hôi thấm ướt chếch đi một chút, Lăng Thanh Huyền nhìn thấy đôi mắt đen như hắc ngọc của hắn.

【Hệ thống nhắc nhở: Thu hoạch độ hảo cảm của nhân vật phản diện Hạ Ca.】

Phản ứng đầu tiên của Lăng Thanh Huyền là, cô bị người đụng phải, có phải cũng chạm được vào đồ ăn không?

【...】Ký chủ, thiết lập nhân vật của ngươi là quỷ đói à?

"Nhãi ranh, vấp hạt cát té à? Sao không chạy nữa?" Tên cầm đầu hừ lạnh một tiếng, bảo người đem Hạ Ca nhấc lên.

Lăng Thanh Huyền bị nam sinh đẩy một cái, ngã vào một góc âm u.

Nhân, nhân vật phản diện đẩy cô? Hung dữ quá nha.

【Ký chủ, nhân vật phản diện chỉ muốn ngươi trốn đi.】ZZ giúp hắn giải thích.

Nam sinh đã bước lên phía trước, chắn đi vị trí của cô.

Hắn tựa hồ bị thương, thân thủ cũng không nhanh nhạy, rất nhanh đã bị chế trụ.

Lăng Thanh Huyền quay qua lấy viên gạch dưới đất, chuẩn bị gia nhập cuộc chiến, lại phát hiện tay cô xuyên qua viên gạch.

Lăng Thanh Huyền: "???"

Vừa rồi không phải cô có thể đụng vào nhân vật phản diện sao? Đụng tới đau muốn chết luôn nè.

Đây là cái bug gì?

【Ký chủ, thiên sư nhất tộc cùng nhân vật phản diện có thể nhìn thấy, cũng có thể đụng vào ngươi. Nhưng người khác như cũ không nhìn thấy ngươi.】

Dĩ nhiên đồ vật cũng như cũ không thể đụng vào.

...Cơm vào bụng cũng sẽ rơi vào khoảng không.

Những nam nhân kia cũng không biết Hạ Ca vì sao đột nhiên dừng lại. Không quan trọng, bọn họ đem hắn bắt lại, tiếp tục trận đòn lúc nãy.

"Bố mày chơi gái, mày bày đặt rút đao tương trợ, đánh lén bố mày. Đúng là chán sống!"

Một đấm rồi một đá, thay phiên nhau rơi trên thân, trên mặt Hạ Ca.

Lăng Thanh Huyền đứng trong bóng tối mà nhìn. Cô thấy Hạ Ca thoi thóp mà mấp máy môi: 'Đừng đi ra.'

Hắn cho rằng cô là người, vừa vặn trốn ở trong tối không bị phát hiện.

Nếu như bị phát hiện, mấy gã đàn ông này nhất định sẽ tổn thương cô.

Hắn tự thân khóc bảo toàn, không thể liên lụy đến người khác.

Tối hôm qua hắn từ trong tay gã đàn ông kia cứu một nữ sinh. Khi đánh lén gã, hắn không hạ sát thủ. Không ngờ trả thù tới nhanh như vậy, gã nam nhân kia tìm đám anh em tới đây bao vây hắn.

Trong lúc vô tình chạy tới hẻm nhỏ này, rõ ràng không có bóng người, hắn lại đụng phải một cô gái.

May mà vị trí kia tương đối kín đáo, hi vọng cô sẽ không bị hắn liên lụy.

Đám đàn ông khí lực mạnh, động thủ không nương tay, Hạ Ca cảm thấy xương sườn của mình gãy mất, cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Dù sao đời này của hắn bị người người ghét bỏ, chết ở đây, cũng sẽ không có ai giúp hắn nhặt xác.

Sức lực dần dần biến mất, hắn vô lực phản kháng, thân mình trượt xuống, lại không rơi xuống mặt đất đầy bụi bặm kia.

Hơi thở rét lạnh tới gần, gương mặt tái nhợt của thiếu nữ gần trong gang tấc.

Hắn được cô đỡ lấy.

Không phải đã bảo cô đừng ra đây sao?

Hạ Ca có chút tức giận.

Nhưng cơn tức giận còn chưa bộc phát, hắn giống như búp bê bị thiếu nữ ôm vào ngực, kinh ngạc nhìn cô ra tay đánh về hướng mấy gã đàn ông hùng hùng hổ hổ kia.

Chỉ có nhân vật phản diện có thể đụng vào, chỉ có nhân vật phản diện có thể nhìn thấy.

Vậy đem nhân vật phản diện xem như môi giới, là có thể đụng tới người khác, chỉ là bọn họ như cũ không nhìn thấy cô mà thôi.

Bổn tọa thật thông minh!

Cho nên Lăng Thanh Huyền một tay ôm Hạc Ca, một tay đem đám người kia đánh răng rơi đầy đất.

Nhìn mấy gã đó ngã lăn xuống đất kêu rên, Lăng Thanh Huyền đỡ Hạ Ca, hướng một bên khác đi đến.

Trọng lượng hoàn toàn dựa vào trên thân thiếu nữ, Hạ Ca có chút ngượng ngùng, trên gương mặt trắng nõn đầy ngại ngùng, không nghĩ tới thiếu nữ này lợi hại như vậy.

"Cảm, cảm ơn cô. Cô đừng lo cho tôi, mau rời khỏi chỗ này đi. Bọn họ không phải người tốt, sẽ lại đuổi tới."

Lăng Thanh Huyền dừng bước, đưa tay vén tóc mái vừa dày vừa nặng của hắn lên, bờ môi không chút huyết sắc khẽ mở.

"Tôi đói bụng."