Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu

Chương 145: Mọi kỳ thi đều kết thúc bằng nước mắt (15)




Nơi gặp mặt đã được định là một căn phòng khách bên trong Mộ Dung gia trang, ngoại trừ Tịch Viêm, Uông Chiêu Dực cùng Mộ Dung Thế ra thì bất kỳ ai cũng không được bước vào.

Quan ngại Lâm Mặc vừa gặp người đã gào khóc, sau đó Tịch tổng chưa kịp nghe mình giải thích xong đã lao đến khóc cùng, Mộ Dung Thế quyết định tạm giấu Lâm Mặc vào một pháp bảo nho nhỏ đặt bên trong ống tay áo, đợi đến khi tình hình ổn định mới thả ra.

Trước đó, y lại vung tay áo trực tiếp vẽ một kết giới che chắn linh thức cùng dòm ngó từ phía bên ngoài, sau đó mới bước vào phòng. Những người khác trong Mộ Dung gia phát hiện ra kết giới thì não nề không thôi, chán chường thở dài.

Cũng không phải không có người trong tộc phá vỡ được kết giới của Mộ Dung Thế, chỉ là loại chuyện nghe lén này nói thế nào cũng rất xấu hổ, nếu tự mình nghe tự mình biết thì không sao, nhưng đập vỡ cả cái kết giới thì khác gì thông báo cho Mộ Dung Thế biết mình đang hóng hớt chuyện riêng của y chứ. Huống hồ phía sau lưng còn có một lão yêu quái cưng cháu trai như mạng, kẻ nào dám hó hé chạm vào cái kết giới thôi cũng khẳng định sẽ bị ông đập chết ngay tại chỗ.

Tịch Viêm đã sớm thiếu kiên nhẫn, vừa trông thấy hình bóng của Mộ Dung Thế liền đã không đợi được chất vấn: "Mộ Dung đại sư, Lâm Mặc của tôi có phải đang ở chỗ ngài?"

Nãy giờ ngồi trong phòng chờ, đầu óc hắn cũng coi như nguội bớt, biết rõ hành vi vừa đến cửa nhà người khác đã la ó như vậy thật quá lỗ mãng. Kỳ thực Uông Chiêu Dực chỉ biết vị trí Lâm Mặc nằm trong phạm vi nơi này, lại chẳng hề nói Mộ Dung Thế bắt cóc hay giam cầm cậu, hắn chưa suy xét kỹ đã đổ hết tội lỗi lên đầu người khác thì quá ngu ngốc rồi.

Nói thật Tịch Viêm có thể bình tĩnh như vậy đối mặt với y cũng đã đủ khiến Mộ Dung Thế ngạc nhiên. Y còn cho rằng lấy tình cảm gần như chấp nhất điên cuồng của hắn thì thời điểm y vừa bước vào đã xông tới túm cổ áo mà lắc hỏi rồi. Dù sao loại người có thể yêu đương được với quỷ thì đầu óc nhất định có vấn đề.

Uông Chiêu Dực cảm thấy lỗ tai ngưa ngứa, nhìn bộ mặt thanh lãnh của Mộ Dung Thế trong lòng cay cú nhất định y đang mắng mình!

"Đúng là vậy, nhưng kỳ thực đây là một câu chuyện dài. Ta hy vọng Tịch tổng có thể bình tĩnh nghe ta giải thích tất cả."

Sau đó, dưới ánh nhìn lo lắng của Tịch Viêm cùng sự tò mò của Uông Chiêu Dực, Mộ Dung Thế bắt đầu chậm rãi kể lại tất cả mọi việc...

*****

Khi 419 một lần nữa kết nối được với Lâm Mặc, cậu còn đang ngủ say sưa trong pháp bảo của Mộ Dung Thế đây. Nó đã nhìn thấy trình độ "ngu si" của Lâm Mặc qua máy theo dõi cùng chủ thần, cho nên đương nhiên biết tốt nhất trước khi sửa chữa xong số liệu thì đừng đánh thức cậu ta dậy làm gì.

Lâm Mặc là ký chủ của nó, dù ra sao nó cũng thích. Nhưng mà... nó vẫn là thích Lâm Mặc bình thường hơn. Ký ức về một Mặc Mặc thiểu năng tại thế giới hắc đạo kia đã đủ ám ảnh nó cả đời rồi.

Lần sửa chữa này nhanh hơn rất nhiều, chủ yếu là bởi vì Lâm Mặc không chết dưới đòn đánh của Mộ Dung Thế theo logic ý chí thế giới đặt ra cho nên mới dẫn đến tình cảnh như thế này. Không có virus ngáng chân, 419 quả thực chỉ cần cài hệ thống dọn dẹp tự động vào đầu cậu, không tới năm phút liền sẽ lại có một Lâm Mặc tốt như cũ!

Còn về lý do vì sao quá trình sửa chữa đơn giản như thế nhưng tới bây giờ nó mới tới đây... Vốn dĩ giám thị đưa đáp án cho thí sinh chẳng phải quá đơn giản sao, nhưng mà vì đấy là cuộc thi nên họ không thể làm vậy! Nó cũng không thể! Cho dù là loại chuyện chỉ cần búng tay một cái có thể hoàn thành, nó đều không được can thiệp vào!

Có điều ai bảo người ta có chống lưng vững chắc, hơn nữa cái chống lưng này còn là người yêu một cái chống lưng khác cũng vững chãi không kém.

Vì thế khi Lâm Mặc một lần nữa mở mắt ra, cậu không hề khóc lóc, cũng không ỉ ôi đòi Tịch Viêm nữa. Thậm chí ngay cả thời khắc phát hiện ra 419, trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất.

Con mẹ nó thật quá mức xấu hổ rồi!

Sao cậu có thể gào khóc như một tên thiểu năng rồi cắt ảnh Tịch Viêm từ báo ra mỗi ngày cơ chứ! Hơn nữa còn ôm chân xem ti vi chương trình thời sự, mỗi lần hắn lên khung hình liền la hét thảm thiết còn hơn fan cuồng thấy thần tượng!

Nhưng... nhưng đáng xấu hổ nhất chính là, Mộ Dung Thế chỉ cần dùng một cái đùi gà, cậu liền tạm thời quên béng việc đó, ăn uống no nê xong lại khóc tiếp!

Trời ơi! Ngay cả cái thế giới thiểu năng kia cậu cũng chưa ngu ngốc được đến như vậy đâu! Ít ra cậu còn có thể tự mình làm rất nhiều thứ!

Có lẽ điều duy nhất đáng an ủi chính là 419 đã kịp thời đến cứu giúp cậu, bằng không nếu để Tịch Viêm nhìn thấy bộ dạng đó, Lâm Mặc có chết thêm chín mươi chín lần nữa cũng tẩy không sạch quá khứ đen kia!!!

"419, cậu chính là ân nhân cứu mạng của tôi." Lâm Mặc nước mắt đầm đìa nói lời cảm ơn.

[Bớt nói nhảm, cậu nghĩ tôi đến đây chỉ để chữa trị cho cậu thôi chắc.] – 419 hừ lạnh. Dù sao dưới sự chở che của chủ thần, Lâm Mặc vẫn sống rất khá ngay cả khi biến thành quỷ khóc nhè, có khi còn vui khỏe hơn lúc còn ý thức nữa là.

"À, ý cậu là đề thi? Thật ra sau khi nhìn thấy cậu, tôi đã thông suốt ra vài điều..." Kỳ thực toàn bộ quá trình cậu ở chung với Tịch Viêm cũng không phải hoàn toàn mặc kệ buông bỏ, lâu lâu vẫn nghĩ đến cái đề thi không biết mặt mũi ra sao, coi như nắm được vài suy đoán. Nhưng suy đoán mơ hồ lại không có bằng chứng xác minh, vì vậy cậu không nắm chắc được cái nào đúng, cái nào sai.

Bất quá hiện tại đã có sự xuất hiện của 419, Lâm Mặc vô cùng tự tin vào suy luận của mình! Bởi vì, chân tướng chỉ có một mà thôi!

[A, phải không?] – 419 cười lạnh, – [Theo số liệu tổng bộ có hơn 90% ký chủ hoàn thành đề thi trong vòng ba ngày, cậu lăn lộn nơi đây gần cả năm, lại chỉ mới ngộ ra được "vài điều"?]

Một câu này của 419, chẳng khác gì một tiễn xuyên tâm Lâm Mặc! Cậu bày ra vẻ mặt "không thể nào", hoài nghi nhân sinh mình cực mạnh!

Trước đó cậu còn cảm thấy mình thông minh, chỉ dựa vào những loại suy đoán nhỏ đã phát hiện ra cả bí mật ẩn giấu phía sau đề thi, nhưng 419 lại vừa nói cho cậu biết hóa ra cậu chính là một trong những ký chủ làm bài thi lâu nhất từ xưa đến nay sao?!

Đả kích này quá lớn, Lâm Mặc cảm thấy trái tim mình không có cách nào chịu đựng được!

Kỳ thực số liệu 419 đưa ra không sai, chỉ là nó không cho Lâm Mặc biết, bài kiểm tra của cậu có sự nhúng tay của virus, đó là lý do vì sao cậu lại gặp khó khăn trong việc hoàn thành đề thi như vậy.

Các ký chủ khác đều sẽ được sống lại một khoảng thời gian nhất định trước khi chết, bởi vì bọn họ đã trải qua giai đoạn này trước đó, cho nên rất nhanh cảm nhận được sự khác biệt. Lâm Mặc thì lại khác, thời điểm cậu sống lại do ảnh hưởng của virus mà trực tiếp biến thành sau khi tai nạn xảy ra, hơn nữa trong trạng thái linh hồn càng khó tiếp cận với tình hình xung quanh.

Lâm Mặc không phải vị ký chủ thông minh nhất từ trước đến đây 419 từng gặp qua, cho nên nó cũng không hy vọng quá nhiều. Mặc dù sự xuất hiện của nó cũng đã là một gợi ý to tướng rồi, nhưng Lâm Mặc có thể phán đoán ra được chân tướng cũng rất đáng khen.

Có điều trước tiên vẫn cứ nên cà khịa một chút, đấy mới là quan hệ giữa hệ thống cùng ký chủ.

Thật ra Lâm Mặc sau khi chán nản không bao lâu đã nhanh chóng hồi phục tinh thần lại. Mặc kệ, người khác làm tốt thế nào thì có sao đâu chứ? Dù sao kỳ thi này cũng không có bảng xếp hạng, cũng chẳng ai thi rớt, có gì mất mặt đâu chứ.

Lúc này đây Lâm Mặc còn chưa biết kỳ thực trong tổng bộ quả thực có một cái bảng xếp hạng thành tích, mà thời gian vượt qua kỳ thi cũng là một hạng mục bao gồm trong đó. Nếu như kỷ lục đứng đầu của Diệp Cẩm Thần – còn chưa bắt đầu kỳ thi đã đoán ra đề thi lẫn đáp án – khó ai phá được, thì e rằng thành tích hạng bét mất gần cả năm trời như Lâm Mặc cũng khó ai vượt qua...

"Khi tôi mới tiến vào thế giới này, suy nghĩ đầu tiên của tôi chính là bản thân đã bằng cách nào đó trọng sinh lại. Thế nhưng tôi lại cảm thấy có rất nhiều thứ không phù hợp. Ví dụ như trước đây cậu từng nói với tôi rằng sau khi hoàn thành các nhiệm vụ, các ký chủ có thể lựa chọn gia nhập tổng bộ hoặc quay về thế giới của mình. Có điều cậu cũng nói với tôi rằng thân thể của tôi trong thế giới cũ đã bị xe cán, cho nên có sống lại cũng chỉ bán thân bất toại, vì vậy nên lựa một thế giới khác sống lại thì tốt hơn." Lâm Mặc bắt đầu bình tĩnh phân tích, "Như vậy dựa trên lời nói của cậu, việc tôi biến thành linh hồn chẳng phải trái lại những gì cậu đã nói sao? Thậm chí tôi còn có thể từ trạng thái hồn ma đó chuyển sang thực thể, cơ thể của tôi trong thời gian đó còn khỏe mạnh hơn cơ thể gốc rất nhiều."

"Đó là điểm khả nghi thứ nhất. Điểm khả nghi thứ hai, nằm ở trên Tịch Viêm. Lần đầu tiên tôi gặp nam nhân của mình chính là ở thế giới đầu, kể từ đó hắn mới không ngừng xuyên qua theo tôi, như vậy làm sao hắn có thể xuất hiện tại đây với thân phận Tịch Viêm?"

"Và cuối cùng, sự xuất hiện của cậu đã khiến cho tôi khẳng định suy đoán của mình là chính xác." Lâm Mặc nghiêm túc nói.

"Thế giới của tôi, cũng như tất cả những thế giới trước kia tôi xuyên qua, đều chỉ là dữ liệu do tổng bộ tạo nên."

Bởi vì nếu đấy là một thế giới thực, 419 tuyệt đối sẽ không xuất hiện, chí ít là tại thế giới của cậu. 419 nói với cậu rằng nó kết nối với cậu bằng đường truyền, và đường truyền chỉ tồn tại khi Lâm Mặc mang thân thể dữ liệu. Nếu như cậu thật sự sống lại trở về trạng thái hữu cơ, 419 không có cách nào liên kết với cậu được.

Tịch Viêm cũng như vậy. Nếu hắn có thể đi theo Lâm Mặc qua các thế giới thực hiện nhiệm vụ, như vậy chứng tỏ cơ thể hắn cũng phải là một dạng số liệu. Tất nhiên cũng có một phần triệu khả năng nhỏ cực kỳ cẩu huyết khác như trong các bộ truyện đam mỹ rằng Tịch Viêm cũng là người thế giới của cậu, vì lý do gì đó nên ý thức chuyển sang dữ liệu để đi tới các thế giới kia. Do cậu quay về, hắn cũng quay về cơ thể gốc.Ban đầu Lâm Mặc cũng chính là bị cái khả năng nhỏ bé đó làm cho do dự, nhưng sự xuất hiện của 419 đã giúp cậu loại trừ được trường hợp đó. Khi không có bất kỳ dẫn chứng xác thực nào thì rất khó để đưa ra phán quyết xem cái nào là thật, cái nào là giả. Nhưng chỉ cần một gợi ý nhỏ nhoi thôi, cũng giúp cậu nhận ra rất nhiều điều.

419 thở dài, xem ra cho dù có bị gây khó dễ, Lâm Mặc vẫn hoàn thành được kỳ thi của mình với một chút... khụ, sự giúp đỡ từ người khác. Bất quá xét thấy cậu bị virus chơi xỏ, cho nên chút gian lận nho nhỏ này coi như chấp nhận được. Dù sao nếu không phải ban đầu do virus thay đổi thời điểm tiến vào thế giới của Lâm Mặc, cậu hẳn càng sớm hơn nữa mà nhận ra chân tướng.

[Như vậy, quyết định của cậu là gì?]

Lâm Mặc nghe được câu hỏi này, có chút ngớ người ra.

Đã đi qua bao nhiêu thế giới làm nhiệm vụ, Lâm Mặc rút ra được một vài quy tắc nhất định. Thứ nhất, các thế giới đều được xây dựng dựa trên một loại tiểu thuyết nào đó. Thứ hai, điểm bắt đầu của thế giới là khởi đầu cuốn tiểu thuyết, mà kết thúc chính là sau khi tiểu thuyết chấm dứt. Thứ ba, sau khi thế giới kết thúc sẽ tự động reset về lại trạng thái ban đầu, tất cả những người sống tại thế giới đó cũng sẽ theo đấy mà bị reset lại, không lưu giữ chút ký ức gì. Thứ tư, nhân vật chính chính là trụ cột thế giới, hay còn gọi là dữ liệu gốc được chia sẻ chung cùng ý chí thế giới. Nếu nhân vật chính chết, thế giới cùng ý chí thế giới sẽ sụp đổ theo. Bất quá theo lời 419 thì vẫn có thể xây dựng lại một lần nữa, chẳng qua tốn kha khá năng lượng cùng sức người mà thôi. Thứ năm, ý chí thế giới chỉ chấp nhận các bộ phận của thế giới, cho nên các ký chủ sau khi tiến vào thế giới làm nhiệm vụ chỉ có thể ở trong đó một khoảng thời gian nhất định, chứ không thể sống mãi được.

Cho nên, lựa chọn mà 419 nhắc tới ở đây... chính là đi hay ở lại sao?

Nếu cậu quyết tâm trở thành một ký chủ, gia nhập tổng bộ, như vậy chuyện này liền không còn gì để nói. Thế nhưng nếu cậu lựa chọn ở lại, hệ thống sẽ xóa hết ký ức của cậu như trong nội quy đề ra lúc đầu. 419 có nhắc đến việc ưu tiên người từng làm ký chủ một lần nữa ký khế ước, nhưng chính xác thì ưu tiên ở đây là gì? Có khi nào cậu đã từng rất nhiều lần ký khế ước với 419, nhưng cuối cùng lại lựa chọn ở lại, sau khi chết đi lại ký tiếp, cứ như vậy thành một vòng tuần hoàn ác tính...

[Stop! Cậu nghĩ tổng bộ chúng tôi rảnh rỗi lắm hay sao mà đi làm cái chuyện đó?] – 419 không chịu nổi cắt ngang.

Lâm Mặc nghe vậy liền cười hối lỗi, thật ra nghĩ kỹ chút liền biết việc này không có khả năng xảy ra. 419 cũng đã nói với cậu, những ký chủ cũ sau khi ký lại khế ước sẽ được nhận lại toàn bộ ký ức bị xóa bỏ trước đó, cho nên nếu thật sự có chuyện như trên cậu đã sớm nhớ ra rồi.

Thế nhưng rời đi... Có phải một lựa chọn tốt không?

419 có đề cập đến việc ký chủ có thể dùng điểm năng lượng để đối lấy cơ hội chuyển sinh vào một thế giới mới như mong muốn. Nếu như cậu có thể chọn một thế giới nào đó mà cả cậu cùng người yêu luôn HE, như vậy vòng lặp hay reset gì đó cũng đâu quá mức đáng sợ? Kỳ thực còn là một loại bảo đảm đi, trên thế gian mấy ai dám cam đoan có thể vĩnh viễn ở bên cạnh người yêu mình.

Thấy thái độ chần chờ của Lâm Mặc, 419 thực ra khá bất ngờ. Nó còn tưởng Lâm Mặc sẽ nhanh chóng gào thét chạy ra khỏi thế giới này để đi tìm chân thân nam nhân của cậu chứ.

"Tôi... không biết nữa." Lâm Mặc có chút thẫn thờ, "Trong quá trình xuyên qua nhiều thế giới, đầu óc tôi cũng đã mấy lần đảo lộn lên xuống, thỉnh thoảng lại có vài hình ảnh cùng âm thanh kỳ quái xẹt qua trong đầu. Tuy rằng những thứ đó chỉ thoáng qua trong giây lát, mà sau này tôi cũng chẳng nhớ chính xác mình đã thấy gì, nhưng nó vẫn là thực."

"Rồi còn virus kia nữa... Tuy rằng lời y nói không đáng tin, nhưng chung quy trong mọi lời nói dối đều phải có ít nhất một phần sự thật. Rõ ràng y biết tôi, và biết cả người yêu của tôi. Nhưng tôi chưa từng thấy qua y trước đây, như vậy sau khi dùng biện pháp loại trừ chỉ còn một khả năng duy nhất." Lâm Mặc hít một hơi thật sâu, lồng ngực như bị vật nặng đè lên, "Đó là... Rất có khả năng tôi đã quên mất một đoạn ký ức."

Hơn nữa còn là một đoạn ký ức dài, vô cùng quan trọng. Cậu có niềm tin rằng chỉ cần tìm lại được phần ký ức đó, cậu liền có thể giải mã ra nam nhân luôn xuyên theo cậu qua các thế giới là ai, mà virus kia rốt cuộc là chuyện thế nào.

Nhưng cũng vì vậy, mà Lâm Mặc lần đầu tiên trong đời nảy sinh cảm giác chống cự lại sự thật.

Chỉ cần dùng đầu óc nghĩ một chút cũng đoán được, đoạn ký ức đó tám phần mười không vui vẻ gì, hơn nữa kết cục còn rất tồi tệ. Bằng không cậu cùng người yêu cũng sẽ không vì thế mà tách ra, virus cũng sẽ không liên tục nhắm vào nam nhân của cậu như vậy.

Cho nên... quay lại thực sự tốt sao? Nếu như, nếu như chân tướng quá mức tồi tệ, vì sao không lựa chọn một con đường khác an toàn hơn! Cậu có thể bỏ qua hết những thứ đó, cùng nam nhân làm lại từ đầu. Thậm chí cậu cam tâm tình nguyện trở thành một phần bên trong một thế giới nào đó, dù biết điểm cuối cùng chính là reset, thì ít ra sau đó cậu cũng không cần nhớ đến bất kỳ đau khổ nào xảy ra trước kia nữa.

[Nhưng một khi làm như vậy, chính bản thân cậu sẽ bị đồng hóa vào thế giới đó.] – 419 thở dài, – [Cậu không nhớ chuyện gì đã xảy ra ở thế giới thứ năm sao?]

Lâm Mặc ngơ ngác. Đúng vậy, tại thế giới đó, do bị virus giở trò, Lâm Mặc mất đi toàn bộ ký ức. Cậu thật sự tin rằng mình chính là Tiết Kinh Hồng, hoàn toàn không nhớ đến Lâm Mặc là ai, cũng như hệ thống hay xuyên nhanh là gì.

May mắn thay Tiết Kinh Hồng vốn dĩ là một tên thiểu năng, không nghĩ ngợi gì nhiều khi có thêm sự xuất hiện của một giọng nói xa lạ trong đầu, cho nên 419 mới thành công dối gạt để giúp cậu hoàn thành nhiệm vụ. Nếu đổi lại chủ thể của cậu lại là một người lớn có đầu óc có tư duy rõ ràng, như vậy không còn là Lâm Mặc ký túc lên cơ thể đối phương nữa, mà là đối phương nuốt trọn cậu thì có.

Cho nên nếu lựa chọn ở lại, tránh né sự thật, cậu sẽ phải chấp nhận sự tồn tại của mình ngày càng một mờ nhạt đi. Có lẽ thời điểm ban đầu cậu còn nhớ mơ hồ bản thân nguyên bản là ai, nhưng sau khi thế giới reset trở về từ đầu, cậu cũng sẽ chỉ như những dãy số liệu khác, trở thành con rối của thế giới, vĩnh viễn không có cơ hội thoát ra ngoài, không có tự chủ hay chính kiến của riêng mình.

Đây thực sự là điều cậu mong muốn sao?

Và nếu điều ấy xảy ra, thì cậu sẽ không còn là cậu, mà nam nhân cũng không còn là chính hắn nữa.

Cho nên ngoại trừ can đảm đối mặt với sự thật ra, thì đúng là không còn cách nào khác sao?

"Nếu đã vậy..."

Lâm Mặc còn chưa kịp dứt lời, trước mắt hiện lên một vầng sáng chói mắt. Cậu nhớ tới ký ức những ngày qua, hẳn là Mộ Dung Thế chuẩn bị thả cậu ra khỏi pháp bảo của y.

Chỉ là cậu không ngờ, đợi mắt mình một lần nữa thích ứng với môi trường bên ngoài, thì hình ảnh trước mắt đã khiến cậu phải sững sờ.

Gương mặt của Tịch Viêm vẫn lạnh như cũ, nhưng Lâm Mặc thấy rõ tình cảm chuyển biến như sông cuộn biển gầm trong đôi mắt hắn. Bờ môi hắn hơi trắng bệch, khẽ run run: "Lâm Mặc..."

Lâm Mặc có hơi xấu hổ, ban đầu hứa hẹn với Tịch Viêm rằng sẽ theo sát hắn, cuối cùng lại xuất hiện tại chỗ Mộ Dung Thế. Cậu sẽ không cho rằng Mộ Dung Thế tình cờ đánh rơi pháp bảo, sau đó được Tịch Viêm nhặt được đâu. Khẳng định là do tên thần côn kia thả cậu ra cho hắn gặp.

Lấy sụ bổ não của người yêu, liệu hắn có cho rằng cậu lén lút bỏ trốn đi theo Mộ Dung Thế cho xuân một mảnh tình không nhỉ?

"À..." Lâm Mặc dưới cái nhìn nóng bỏng của hắn, không biết ứng phó ra sao, "Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu... Để em giải thích..."

*****

5 phút trước.

Mộ Dung Thế: "... Cho nên câu chuyện là như thế đó. Tịch tiên sinh còn vấn đề gì nữa không?"

Cách kể chuyện của Mộ Dung Thế không dài dòng cũng không tóm gọn lược bớt chữ nào, có thể nói từng câu từng chữ y nói ra đều không dư thừa. Tịch Viêm nghe xong, tuy rằng có chút tức giận vì ban đầu Mộ Dung Thế định giết chết cả Lâm Mặc, nhưng đáy lòng cũng coi như bình tĩnh lại.

Trân bảo của người này chưa chắc có ý nghĩa gì với kẻ khác. Lâm Mặc là bảo bối trong tim hắn, còn trong mắt Mộ Dung Thế, cậu có khác gì một tên quỷ cần diệt trừ đâu cơ chứ.

"Tôi có thể gặp em ấy không?"

Đương nhiên có thể. Nếu như tìm được cách bắt trói Tịch Viêm ném vào chung chỗ cùng Lâm Mặc mà không bị lây nhiễm nhân quả thì Mộ Dung Thế cũng sớm làm rồi. Y gật đầu, nhẹ giọng nói: "Có điều hiện tại cậu ta đang trong trạng thái linh thể, lấy mắt thường của ngươi không nhìn ra được. Ta có thể giúp ngươi mở mắt âm dương, nhưng tác dụng không lâu, ước chừng một khắc."

Mười lăm phút thì nói đại mười lăm phút đi, còn bày đặt khắc với chả khiết. Uông Chiêu Dực thầm bĩu môi chế giễu trong lòng, lại bị một cái nhìn sắc như dao cạo từ Mộ Dung Thế ném qua, cả người lập tức thành thật ngồi im trở lại, ngay cả nghĩ nhiều cũng không dám nghĩ.

"Được." Con người là sinh vật vừa tham lam lại dễ dàng thỏa mãn. Chỉ cần đạt được mục đích trước mắt, Tịch Viêm không muốn nghĩ ngợi quá nhiều về sau này.Mộ Dung Thế bị Lâm Mặc tra tấn ngày đêm nên không có hứng thú nghe hai người bọn họ ỉ ôi một trận nữa, sau khi thả Lâm Mặc ra khỏi pháp bảo liền túm lấy Uông Chiêu Dực co quắp cả người như con tôm mà lôi sang một phòng khác.

Một khắc, hẳn là đã đủ cho hai người kia nói chuyện ly biệt rồi. Mà một khắc, cũng đủ để y trừng trị tên này một phen. Tuy rằng theo suy luận của y thì chín phần mười do hắn ngu ngốc chủ quan đánh bậy đánh bạ thế nào dẫn người tới đây, chứ lấy cái lá gan bé xíu kia của Uông Chiêu Dực thì sao dám chủ động đem người đến Mộ Dung gia trang gây chuyện được chứ.

*****

Bầu không khí trong phòng khá căng thẳng. Lâm Mặc nói xong câu đó thì lại câm như hến, bởi vì cậu thật sự không biết nên giải thích thế nào. Đoạn lịch sử đen kia quá bi thương mà.

May mà Tịch Viêm không khiến Lâm Mặc lúng túng lâu, thiện nhân giải ý thay cậu: "Không sao, Mộ Dung Thế đã nói cho anh nghe tất cả mọi chuyện rồi."

"Như vậy..." Hai tay Lâm Mặc vặn vẹo xoắn xuýt vào nhau.

"Anh cũng đã biết cả những chuyện kia, về việc em lừa gạt anh."

Thực ra gặp lại như hiện tại chưa hẳn là điều tốt. Đời người cũng như một cuốn truyện, nên biết khi nào thì dừng, cố kéo dài lại gây ra phản ứng ngược. Khi ấy Tịch Viêm cho rằng cậu biến mất, lẽ ra cậu đã có thể thuận thế thành chương rời đi thế giới này, mà đến khi Tịch Viêm nhận ra thì hắn cũng đã ngủm củ tỏi rồi. Còn như bây giờ, để hắn phát hiện ra sự thật, lại không có biện pháp giải quyết, thế có khác gì cho một tên tử tù nhìn thấy ánh sáng lối thoát nhưng cả tay chân đều bị trói chặt đâu.

Hai tay Tịch Viêm có chút kích động. Hắn muốn chạm vào Lâm Mặc gọi tên cậu, nhưng lại phát hiện chúng đi xuyên qua người cậu hệt như xuyên qua không khí, mà lần này hắn thậm chí còn chẳng cảm giác được chút lạnh lẽo nào như trước kia.

Thật giống hệt như đối diện hắn chẳng có gì cả, hoàn toàn do hắn tự tưởng tượng ra.

Mười lăm phút, nói nhanh thì nhanh, mà nói ngắn thì ngắn. Tịch Viêm lẫn Lâm Mặc đều không muốn lãng phí những giây phút cuối cùng này để đi chơi cái trò giải thích vớ vẩn nữa. Khi nhận ra thời gian không còn nhiều, con người đột nhiên trở nên bình tâm hơn, dễ thỏa mãn hơn. Trên đời này có rất nhiều thứ không phân rõ đúng sai, mà cũng chẳng nên phân rõ. Có những thứ bản thân tự hiểu tự biết lấy là đủ lắm rồi.

"Em... em cũng sẽ không biến mất, chỉ là đi đến một thế giới khác." Lâm Mặc lí nhí nói, cố trấn an Tịch Viêm.

Tiếc rằng dù cậu nói thật, Tịch Viêm vẫn nghe không hiểu hàm ý sâu xa trong đó. Hắn chỉ nghĩ tới "thế giới khác" ở đây là thế giới sau cái chết. Một thế giới nơi tất cả mọi thứ tan vào hư vô, không có bất kỳ thứ gì cả.

"Lâm Mặc." Tịch Viêm chăm chú nhìn vào mắt cậu. Lâm Mặc đột nhiên phát hiện ánh mắt của hắn thật sâu, sâu thẳm như một hồ nước đầy không thấy đáy. Nước đại biểu cho sinh mệnh, nhưng nước trong mắt Tịch Viêm chẳng khác gì một đầm lầy đã chết, mà những tia nắng cuối cùng yếu ớt chiếu trong đó đang dần buông xuống cánh màn kết thúc buổi diễn.

"Nếu như anh gặp em sớm hơn, có phải mọi chuyện đã không như thế này?"

Nếu như hắn tìm thấy Lâm Mặc trước khi cậu chết, hai người họ có thể ở bên nhau thật dài lâu. Mà cho dù Lâm Mặc lựa chọn bạn trai cũ thay vì hắn, hắn chí ít cũng biết cậu đang ở đâu đó sống tốt trên thế giới này. Có lẽ thỉnh thoảng còn có thể ghé nhìn nữa.

Chứ không phải như bây giờ, bọn họ cái gì cũng không thể. Gặp đúng người sai thời điểm, kết cục tồi tệ nhất bất quá cũng chỉ có thể như vậy thôi.

"Đó không phải lỗi của anh." Lâm Mặc sợ Tịch Viêm sẽ đổ hết mọi tội lỗi lên bản thân, liền vội an ủi.

Không, đánh mất em chính là lỗi lầm lớn nhất cuộc đời này. Tịch Viêm im lặng nhìn cậu, không nói lời nào nhưng ánh mắt kia lại chứa chan ngàn vạn ngôn từ.

Mười lăm phút đã sắp hết, thân ảnh của Lâm Mặc dần mờ nhạt đi trước mắt Tịch Viêm. Hắn biết âm dương nhãn sắp đóng lại, thời gian hắn dành cho cậu như thế đã hết.

Mộ Dung Thế nói, y không biết vì sao Lâm Mặc vẫn có thể sống đến bây giờ, nhưng y không thể cam đoan cậu còn tồn tại đến khi nào. Có lẽ sẽ sống rất lâu về sau, cũng có thể ngay giây sau liền tan vào hư vô.

Chỉ là, Tịch Viêm có một loại cảm giác kỳ lạ nói cho hắn biết, Lâm Mặc của hắn lần này chính là rời đi thực sự.

419 nhìn thấy hai người tình nồng ý mật như vậy, không khỏi lên tiếng khẽ nhắc: [Cậu quyết định chưa?]

"Tôi lựa chọn rời đi. Tôi muốn đi đến tổng bộ." Những lời này Lâm Mặc chỉ thầm thì riêng của 419 trong đầu, "Mặc dù ký ức có thể tàn nhẫn, nhưng tôi sẽ không trốn tránh khỏi nó."

419 vui mừng chuẩn bị mở truyền tống trận. Tuy rằng nó cũng không rõ lắm ký ức mà Lâm Mặc nói đến là cái gì, nhưng chỉ riêng việc Lâm Mặc lựa chọn đương đầu thay trốn tránh cũng đủ vui vẻ lắm rồi.

Từ trước đến nay hầu hết các ký chủ đều lựa chọn rời đi. Nhưng mà cũng không phải chưa từng có trường hợp chọn ở lại. Bọn họ sau khi xuyên qua nhiều thế giới, liền trở nên sợ hãi, sợ hãi với một tương lai không biết trước, cho nên quyết định làm rùa đen rụt đầu còn hơn. Chẳng phải người ta có câu làm kẻ ngốc cũng có phúc của kẻ ngốc đấy sao?

[Ký chủ lựa chọn rời đi, hoàn thành bài thi! Đếm ngược bắt đầu!]

Lâm Mặc quay đầu nhìn Tịch Viêm lần cuối. Người đàn ông trước mắt cậu vẫn cương nghị như ngày nào, tiếc rằng có chút hốc hác. Cậu biết những lời mình nói sẽ không đủ để xóa bỏ tất cả những cảm xúc bất an trong lòng hắn, nhưng hiện tại đó là tất cả những gì cậu có thể làm.

[Ba...]

"Lần sau, anh nhất định phải đến sớm hơn." Cậu dịu dàng nói với hắn.

[Hai..]

Tịch Viêm cứng đờ người, ngay cả nắm tay cũng siết chặt lại. Lần sau, bọn họ còn có lần sau sao?

Nhưng mà tin tưởng vào một thứ gì đó khi bản thân bất lực vẫn tốt hơn, chẳng phải vì vậy mà tôn giáo mới tồn tại hay sao?

[Một...]

"Lần sau.. Anh nhất định sẽ tìm đến em trước!" Hiếm khi Tịch Viêm có thể bùng nổ cảm xúc mà nói ra những câu như vậy, "Vì vậy, em phải chờ anh!"

Nhất định là thế rồi. Qua mỗi thế giới, trong khi cậu còn bận xoắn xuýt đối phương có phải nam nhân nhà mình hay không, thì hắn ngược lại luôn chuẩn xác tìm đến cậu đầu tiên.

Lâm Mặc nhẹ gật đầu. Cậu thật muốn khóc, nhưng nước mắt không sao rơi ra khỏi hốc mắt được. Rõ ràng thời gian trước làm quỷ khóc nhè, mỗi ngày cậu đều khóc đến đinh tai nhức óc, nước chảy thành sông. Vậy mà hiện tại cậu không tài nào khiến tuyến lệ của mình chảy ra được bất kỳ thứ gì.

Nếu không khóc được, vậy thì cười đi. Cho nên Lâm Mặc để lại cho Tịch Viêm một nụ cười rạng rỡ, đây cũng là thứ cuối cùng cậu có thể tặng cho hắn.

Tạm biệt Tịch Viêm.

Tác giả có lời muốn nói: Hiện tại đang mở bán tập 3 + 4 truyện, mọi người có thể lên page để xem chi tiết nhé. Còn những ai đã đọc đến giờ chương này rồi mà vẫn thắc mắc ta đang nói về cái gì thì ta thực sự không hiểu, cũng không muốn hiểu (┛◉Д◉)┛彡┻━┻!!!

Ngoài ra sẽ có thêm một phiên ngoại về thế giới này, sau đó mới chính thức đi vào phó bản tìm lại ký ức. Phiên ngoại lần này sẽ là AE (alternate ending), mọi người có thể hiểu như một kết cục khác xảy ra nếu như Lâm Mặc lựa chọn ở lại. Tất nhiên đây chỉ là giả thuyết, không ảnh hưởng đến cốt truyện chính, cứ coi như một thế giới song song là được.