Ngày hôm sau, khi Vãn Vãn đương còn nằm ngủ nướng trong tẩm cung, bên ngoài lại truyền đến vài tiếng động ầm ĩ.
"Raffith!" Nàng mắt nhắm mắt mở tức giận kêu to: "Sao mà ồn thế? Bên ngoài xảy ra chuyện gì?"
Đêm qua nàng bị Gilgamesh hành hạ đến tận khi mặt trời ló dạng mới được đi ngủ, thế mà còn gặp kẻ cả gan gây ồn ào nhốn nháo trong cung! Chẳng lẽ có người không biết việc nàng ghét cay ghét đắng nhất là bị quấy rối trong khi ngủ sao?
Raffith vội vàng chạy vào tẩm cung, cúi người cung kính tâu: "Vương phi.. Vương phi.. nữ thần Inanna đã tới Vương cung."
Nói đoạn khuôn mặt nàng ta nhuốm đầy vui sướng, ánh mắt long lanh cảm động chực khóc. Thành Uruk được một vị Thần viếng thăm, đó là vinh hạnh to lớn xiết bao!
Vãn Vãn vừa nghe thấy cái tên này tức khắc tỉnh cả ngủ, nàng đột nhiên ngồi bật dậy, "Ngươi nói cái gì? Inanna tới Vương cung?"
"Đúng vậy, Vương phi, người có muốn qua Chính điện diện kiến Thần không?" Raffith hỏi.
Trên mặt Vãn Vãn lộ ra nụ cười lạnh lẽo, vội vàng đứng lên, "Mau mau thay y phục cho ta! Ta muốn đi tìm Vương."
"Vâng thưa Vương phi." Tuy rằng Raffith thắc mắc không hiểu vì sao thái độ Vương phi nhà mình lại quái đản đến vậy, nhưng vẫn chấp hành mệnh lệnh cực kỳ nhanh chóng.
Vãn Vãn vội vàng mặc y phục chỉnh tề, cầm theo Long Cốt Tiên chạy về hướng Chính điện.
"Thái Hạo, độ hảo cảm của Gilgamesh đối với ta hiện tại là bao nhiêu?"
[ 100%, ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, có muốn yêu cầu lập tức rời khỏi thế giới nhiệm vụ hay không? ] Thái Hạo lạnh lùng thông báo.
Bước chân gấp gáp của Vãn Vãn hơi chậm lại, lo lắng trong lòng vơi đi ít nhiều. Nhưng mà.. rời khỏi thế giới này? Rời khỏi Gilgamesh ư? Nàng chần chờ mông lung nhìn về phía mặt trời đương tỏa ánh nắng rực rỡ chói lóa trên cao, miên man suy nghĩ.
"Vương phi?" Raffith đi theo đằng sau nghi hoặc nhìn Vãn Vãn đột nhiên dừng lại bất động.
Vãn Vãn nghe thấy tiếng gọi liền phục hồi lại tinh thần. Nhớ tới ả nữ thần Inanna đang ở Vương cung kia, trong lòng liền tức giận khôn xiết. Nàng biết rõ ả ta tới đây vì mục đích gì, hẳn là ả muốn cầu hôn vị vua anh hùng đã làm ả say đắm ngay lần đầu trông thấy.
Tuy rằng biết Gilgamesh sẽ chẳng thèm nghĩ ngợi mà ngay lập tức từ chối Inanna, nhưng trái tim nàng giờ phút này vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu.
"Thái Hạo, dời lại việc rời khỏi thế giới này đi!"
[ Được!] Thanh âm máy móc của Thái Hạo trong phút chốc có một tia dịu dàng thoáng qua.
Nhưng mà Vãn Vãn đâu có để ý nhiều như vậy, nàng lại đạp bước lẹ làng chạy đến Vương cung.
Vừa tiến vào cung điện, đập vào mắt nàng là hai thiếu nữ ăn vận phục sức trắng tinh khôi, trên tay các nàng cầm hai lẵng hoa, ưu nhã vung cánh hoa lên không trung. Mà nữ nhân kia lại đương đứng giữa rừng cánh hoa nở rộ ấy, thoạt nhìn nàng ta càng thêm tao nhã cùng cao quý.
Xem ra nữ nhân này chính là Inanna, tuy rằng trông thì xinh đẹp thanh cao đấy, nhưng ở trong chúng Thần ai chẳng biết nàng ta là Thần kỹ nức tiếng lẳng lơ, gặp kẻ nào cũng có thể lên giường cho được.
"Hỡi quân vương Gilgamesh, ta đã thấy được dáng vẻ chiến đấu anh dũng của ngài. Người cường đại như ngài thật xứng đôi vừa lứa với ta. Ta yêu ngài, ngài có nguyện ý cưới ta hay không?" Inanna vừa nói vừa si mê nhìn Gilgamesh đang ngồi trên Vương tọa.
Vãn Vãn cùng lúc cũng đứng cách đó không xa, vội vàng kéo Raffith lại núp đằng sau một cây cột.
Gilgamesh bấy giờ chỉ lười biếng nhếch mắt nhìn Inanna, thần sắc thơ ơ hỏi: "Ngươi là ai?"
Inanna đơ người, khuôn mặt tươi cười như hoa suýt chút nữa nứt ra, nàng không thể tin tưởng nói: "Gilgamesh, vậy mà ngươi không biết ta? Ta là nữ thần Inanna."
"Ngươi tới đây để làm gì?" Gilgamesh lại nhạt nhẽo hỏi cho có lệ.
Inanna đành phải mỉm cười nhắc lại lần nữa: "Hỡi Vương cai trị thành Uruk, ngài có nguyện ý cưới ta không?"
"Không!" Mi mắt Gilgamesh hơi rũ xuống, ra vẻ cực kỳ mất kiên nhẫn.
"Cái.. cái gì?" Inanna nào có ngờ mình bị từ chối phũ phàng đến vậy, thần sắc không thể tin nổi: "Ngươi có biết ngươi vừa từ chối ai không?"