"Anh! Chính là lúc này!" Vãn Vãn hét to.
Âm thanh thật lớn không biết từ nơi nào vang lên kinh thiên động địa, mỗi tiếng đều văng vẳng uy nghiêm.
Bấy giờ sau lưng Gilgamesh chậm rãi xuất hiện một đôi cánh vàng kim đương từ từ xòe rộng mang theo ánh sáng lóa mắt. Chuỗi ánh sáng kia lan tràn trong không gian tựa thủy triều càng lúc càng dồn dập.
Chính giữa luồng sáng nọ là Gilgamesh đang cầm thanh huyết kiếm lấp lánh chói lóa, chẳng khác chi Thiên Thần giáng thế, cao quý bay lơ lửng trên bầu trời. Ngay sau đó hắn hung hăng lao tới đâm thật mạnh vào nơi phát ra ánh sáng xanh lục, hay cũng chính là chỗ trái tim của Fen Baba.
"Chi-- Chi --" Fen Baba giãy nảy kêu lên thảm thiết, Thiên chi khóa xung quanh cũng bởi vì động tác của nó mà phát ra tiếng leng keng.
Nhưng mà Fen Baba có làm cách nào cũng không thể trốn thoát khỏi xích trời quyền năng, giãy giụa một lát, sau đó mất hết sinh khí ngã ầm trên mặt cỏ.
Gilgamesh đạp chân lên thi thể Fen Baba, tay chống kiếm, ánh ban mai nhàn nhạt buông xuống vây quanh thân thể hắn tựa vầng hào quang. Mái tóc vàng kim dưới tia nắng mặt trời khiến ai nấy cũng phải si mê, khuôn mặt tuấn mỹ vừa ưu nhã vừa cao quý, cặp huyết đồng sâu thẳm hút hồn, tư thế đứng thẳng uy nghiêm toát ra khí phách Vương giả.
Gilgamesh chậm rãi bước dưới ánh mặt trời rực rỡ đi đến chỗ Vãn Vãn.
"Eliya, ta yêu em!"
Vãn Vãn ngẩn hết cả người, thì thào hỏi: "Anh.. anh nói gì cơ?"
"Ta yêu em, Vương phi của ta." Gilgamesh hôn lấy đôi môi mềm mại của nàng.
Vãn Vãn bị hắn hôn thật sâu xong mới hoàn hồn, nói năng lộn xộn: "Anh nói anh yêu em? Có phải em nghe nhầm không. Enkidu, ta đang nằm mơ đúng không?" Thậm chí nàng còn quay qua hỏi Enkidu.
Trong lòng Enkidu lúc này hơi nhoi nhói, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu với nàng: "Ngươi không có nằm mơ đâu, đây là sự thật!"
"Thật, thật tốt quá!" Vãn Vãn kích động ôm chầm lấy Gilgamesh, khuôn mặt trắng nõn ưng ửng hồng, "Vương của em, em cũng sẽ vĩnh viễn yêu anh."
Enkidu cười buồn, nói với hai người: "Ta qua bên kia thu thập tinh thạch." Nói xong, hắn liền một mình rời đi. Hắn cũng không dại gì ở lại làm kỳ đà cản mũi.
* * *
Tại cung điện của Thiên Thần.
"Phụ Thần Anu, Thần thú Fen Baba đã bị giết chết.." Mộc Thần Du Muci vội vàng đi vào Thần Điện.
"Cái gì? Fen Baba bị kẻ nào giết chết?" Anu kinh ngạc hỏi, một Thần thú cường đại như Fen Baba mà cũng bị giết chết ư, là kẻ nào làm?
"Chính là Quân Vương thành Uruk, Gilgamesh." Du Muci nói.
"Gilgamesh? Chính là tên bạo quân mà người đã sai Á Thần Enkidu đi xử lý?" Nữ thần Inanna nói.
"Phụ Thần Anu, người xem." Du Muci phất tay, trong hư không chợt xuất hiện cảnh tượng Gilgamesh chiến đấu cùng Fen Baba, còn có động tác chống kiếm oai hùng phút cuối lúc hắn thành công giết chết kẻ địch.
"Người nam nhân này rất cường đại!" Chiến thần Ashur tấm tắc.
"Hắn thật lợi hại, là một anh hùng cái thế.."
Đúng như trong cốt truyện, chúng Thần ai nấy đều khen ngợi phong thái lóa mắt kiêu ngạo của Gilgamesh.
Inanna si mê nhìn hình ảnh chàng trai trong hư không ấy, nàng nghĩ nàng phải lòng nam nhân lóa mắt này ngay từ giây phút ban đầu trông thấy mất rồi!
Du Muci tức giận: "Fen Baba là Thần thú do chính tay ta đặt ở hạ giới canh giữ khu rừng kia, ấy vậy mà hắn lại dám ra tay giết nó!"
"Fen Baba dưới Nhân giới cũng đã giết chết rất nhiều mạng người." Nguyệt thần Nanna ôn tồn nói với Anu.
Anu nghe xong liền bảo: "Chuyện này liền cứ thế cho qua đi! Du Muci, Fen Baba xứng đáng chịu trừng phạt!"
Du muci đành phải oan ức vâng lời.