Đôi mắt linh động của Vãn Vãn đánh giá Enkidu từ trên xuống dưới, hắn dường như cũng cảm nhận được điều này, liền ngẩng đầu nở một nụ cười với nàng, sau đó tiếp tục cắm cúi cắt thịt nai.
Dưới ánh lửa rực rỡ chiếu sáng, trông hắn cực kỳ hiền dịu, thậm chí còn hiền dịu hơn cả nàng.
Vãn Vãn càng nghiên cứu càng phát hiện Enkidu vô cùng có tố chất trở thành cô vợ đảm đang, nàng lặng lẽ than một tiếng thật tiếc trong lòng. Rà soát cốt truyện lại lần nữa, có khi nào Enkidu thích Gilgamesh không nhỉ? Hai người họ thân thiết thế cơ mà, dù sao thì trông hắn cũng giống nhược thụ kinh khủng!
(Nhược thụ: Ai đọc đam mỹ sẽ biết, hí hí)
Loại suy đoán nọ làm Vãn Vãn xịch mông lại gần Gilgamesh thêm chút nữa, nàng không muốn tranh giành đàn ông với một tên đực rựa đâu.
Gilgamesh thấy vậy còn tưởng nàng bị lạnh, liền duỗi tay kéo nàng vào lồng ngực ủ ấm.
Enkidu cũng nào biết trong đầu Vãn Vãn chưa mấy thứ linh tinh tầm xàm như vậy, hắn vẫn cứ chuyên tâm xẻ thịt nai sau đó bỏ sang một bên.
Vài tiếng gầm rú từ nơi rừng cây tối om truyền tới, ba con sói hoang âm thầm ẩn núp nãy giờ rốt cuộc cũng không chịu nổi thèm khát mà lao ra. Bọn chúng nhe hàm răng trắng ởn sắc nhọn, nước dãi hau háu nhơ nhớp, đôi mắt xanh lục lấp lóe hung hăng nhìn chằm thịt nai đang tỏa hương thơm ngào ngạt trên tay bọn họ.
Chúng chầm chậm mài móng vuốt thủ thế, chuẩn bị vồ tới bất cứ lúc nào.
Enkidu bên kia vẫn ưu nhã xẻ thịt như cũ, Gilgamesh thì đương nhấm nháp bình rượu mang theo bên người, Vãn Vãn tiếp tục gặm thịt, còn nghịch ngợm uống trộm mấy ngụm rượu thượng hạng của Gilgamesh.
Biệt đội ba con sói hoang bị lơ toàn tập, cuối cùng đành chọn Enkidu, con mồi yếu ớt nhất trong mắt bọn chúng, mà lao tới.
Thốt nhiên ba tia sáng trắng lóe lên trong bóng tối, ba con sói hoang kia vừa phút trước hùng hổ bao nhiêu lúc này đã bị ba thanh gỗ đâm xuyên tim, ghim trên mặt đất rít gào thảm thiết.
Vãn Vãn tấm tắc chậc lưỡi, thủ đoạn của Enkidu quả thật quá thô bạo, mới nãy nàng còn cảm thấy hắn là một cô vợ hiền đảm đang, trong chớp mắt liền biến thành con quỷ dữ đáng sợ hơn dã thú gấp ngàn lần.
Giải quyết mấy con kiến hôi xong, Enkidu thong thả lau sạch tay, ung dung xử lý chút thịt nai cuối cùng.
Sau khi ăn uống no nê phình bụng, Vãn Vãn lười nhác dựa vào người Gilgamesh.
"Anh ơi, em buồn ngủ quá, em muốn đi ngủ.."
"Ngủ đi!" Gilgamesh ôm nàng, tùy ý cho nàng điều chỉnh tư thế ngủ thoải mái nhất trong vòng tay mình.
Rừng cây âm u văng vẳng tiếng côn trùng râm ran, Vãn Vãn đã say giấc tự lúc nào.
"Gilgamesh, nghe bảo Eliya là em gái ngươi?" Enkidu cất chủy thủ vào đai lưng, dịu dàng nhìn thiếu nữ an vị trong lồng ngực Gilgamesh.
Gilgamesh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, nhàn nhạt "ừ" một tiếng.
Enkidu hơi nhíu mày nghi hoặc, hắn thân là kẻ được Thần ban tặng một giọt máu, nhưng lại có cảm giác Thần huyết quen thuộc tương đồng trên người Vãn Vãn toát ra, nếu không phải chính miệng Gilgamesh thừa nhận, hắn sẽ không bao giờ tin nàng là em gái của Gilgamesh.
Lại nói Gilgamesh trời sinh định sẵn là Thần tộc, có được hai phần ba Thần tính. Mà hắn thì khác, thân phận chỉ là một kẻ được uống máu Thần mà mạnh lên, là thứ tàn phẩm hèn kém của trong mắt các Thần mà thôi.
"Nàng ấy là em ruột ngươi sao?" Enkidu trịnh trọng hỏi lại lần nữa.
Gilgamesh dường như nhớ tới gì đó, mở miệng nói nói: "Không phải, Eliya là do Mẫu Thần Ning Sun mang tới thành ta."
Enkidu liền rơi vào trầm tư, nếu vậy thì khẳng định là xuất thân của Eliya giống với hắn. Nghĩ thế, ánh mắt hắn nhìn Vãn Vãn càng thêm dịu dàng.
"Enkidu!" Gilgamesh sa sầm mặt nhìn nam nhân đối diện.
Enkidu liền chuyển ánh mắt sang phía Gilgamesh.
"Ta nói rồi, Eliya chỉ có thể là của một mình ta." Giọng nói của hắn nồng đậm cảnh cáo cùng sát ý.
Enkidu yếu ớt cười nhạt, nhẹ nhàng bảo: "Ngươi chớ nổi giận, ta không có ý tranh đoạt gì với ngươi cả, ta chỉ muốn cùng ngươi bảo vệ nàng ấy thật tốt."
Đột nhiên lúc này trong rừng rậm truyền đến tiếng sột soạt rất to và rõ ràng.