"Vương.." Raffith vội vàng chạy lên đón.
Hắn không thèm liếc nàng lấy một cái, chỉ chăm chăm đi thẳng đến chỗ Vãn Vãn đang nằm.
Vãn Vãn trơ mắt nhìn hắn từ từ đến gần, trong lòng có chút run rẩy nhưng lại cố tình quật cường ngậm chặt miệng. Gilgamesh vươn tay bóp chặt lấy cằm nàng, thô bạo nâng khuôn mặt yêu kiều bé nhỏ kia lên, "Eliya! Em làm Bổn vương tức giận!"
Vãn Vãn nghe thấy lời này chỉ hơi nhíu mày, Raffith lại sợ tới mức quỳ sụp xuống mặt đất mà dập đầu cầu xin: "Vương, Vương phi không cố ý chọc ngài tức giận, bởi vì.."
"Cút!" Gilgamesh không thèm quay đầu lại, chỉ lạnh lùng ra lệnh.
"Vương.." Raffith nơm nớp lo sợ nhưng vẫn còn muốn thanh minh cho Vãn Vãn. Từ nhỏ nàng đã theo hầu hạ Vương phi, làm sao có thể trơ mắt nhìn người chịu thương tổn đau đớn. Cho dù hôm nay có phải chết dưới tay Vương, nàng cũng muốn bảo hộ Vương phi nhà mình được an toàn.
"Muốn bổn vương nói lại lần thứ hai?" Gilgamesh quay đầu lại, đôi huyết đồng lạnh nhạt đến tột cùng, nhìn chằm chằm nàng không khác gì nhìn một xác chết.
Mấy ngày nay hắn nhẫn nhịn đủ rồi, vài trò trẻ con của Eliya trước giờ hắn đều có thể dung túng cho qua, nhưng tôn nghiêm là thứ hắn không cho phép kẻ nào dám cả gan khiêu khích!
"Raffith, ra ngoài đi." Vãn Vãn nhẹ giọng nói. Thử mấy lần cũng không thoát khỏi gọng kìm đang siết chặt lấy cằm mình, nàng chỉ có thể can đảm rướn lên đối diện gương mặt gần trong gang tấc của Gilgamesh.
Raffith nhìn hai người dùng ánh mắt đánh giết nhau bên kia, muốn mở mồm nói gì đó lại thôi, đành phải lặng lẽ lui ra.
"Ayya.." Raffith vừa rời đi, Gilgamesh liền đè Vãn Vãn xuống giường, đánh úp nàng bằng cơn mưa hôn tựa sấm rền bão táp.
Môi lưỡi hắn hoành hành tàn sát khắp khuôn miệng nhỏ nhắn, khiến nàng không sao hít thở nổi. Đang trong giây phút mê đắm, Gilgamesh bỗng nhiên phát hiện người dưới thân có điểm bất thường, một chất lỏng âm ấm ướt át dính lên gò má hắn.
Hắn hơi nhổm dậy, nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn vương đầy lệ của Vãn Vãn, đôi con ngươi tựa hồng bảo thạch kia giờ phút này đã nhuốm đẫm uất ức.
"Anh.. Anh muốn cưỡng bức em sao?" Vãn Vãn ngước lên, ủy khuất trong mắt tụ lại thành hạt châu vương vãi khắp khóe mi.
Biểu tình Gilgamesh lạnh băng, đôi tay siết chặt khăn trải giường nổi cả gân, mạnh đến mức muốn đem nó xé nát vụn ra.
Từ nhỏ Eliya đã được nuôi dưỡng trong sự nuông chiều, điều này càng khiến cho nàng dính lấy hắn không rời. Nhưng hắn thân là Vương cai trị Uruk, sản vật tài nguyên tại nơi này đều thuộc sở hữu của hắn, bao gồm cả nhân dân. Eliya à! Nàng có biết bao nhiêu nữ nhân muốn bò lên giường hắn không, mà nàng dám cự tuyệt hắn biết bao nhiêu lần. Tôn nghiêm của bậc Đế Vương là thứ để cho nàng đem ra chà đạp dưới chân như giẻ rách hay sao?
Thế mà nhìn thấy nàng ủy khuất như vậy, hắn cuối cùng vẫn không nỡ xuống tay!
Gilgamesh chậm rãi đứng dậy, tuy nhiên hơi thở nặng nề nóng bỏng kia trong phút chốc không thể nào trở lại bình thường được. Hắn đành cứng đơ quay người, đưa lưng về phía Vãn Vãn.
"Em nghỉ ngơi đi, bổn vương về tẩm cung trước."
Nếu hắn đã sủng ái nàng đến vậy, tại sao lại khiến nàng thương tâm, tại sao có thể nỡ cưỡng bức nàng!
Ánh mắt Vãn Vãn tối sầm lại, quỳ gối trên giường gắt gao ôm lấy eo hắn, thật lâu sau mới nức nở lên tiếng: "Anh đừng giận em! Chỉ vì em quá yêu anh, em rất sợ một ngày nào đó.. mấy nữ nhân kia cướp anh khỏi vòng tay em, thế thì em biết phải làm sao.."
Gilgamesh nghe giọng nói mềm mại kia, nghe nàng bảo yêu mình ra sao, lại sợ mất mình đến mức nào, trái tim lạnh lẽo chợt như có dòng suối nóng bỏng chảy qua. Hắn xoay người trân trọng vuốt ve gương mặt mềm mại yêu kiều ấy, nhẹ nhàng giúp nàng lau khô nước mắt loang lổ trên gò má.
Nàng là Vương phi duy nhất hắn yêu, hắn sẽ không bao giờ làm nàng đau lòng thêm lần nào nữa! Đây là lời hứa của bậc Đế Vương!
"Chậc, khóc trông xấu chết đi được."
Vãn Vãn nghe vậy liền bĩu môi, nói: "Đều do anh dọa em sợ."
"Em sợ hãi bổn vương?" Nghe nàng bảo sợ mình, trong lòng Gilgamesh có chút không thoải mái.
Vãn Vãn khẽ hôn lên đôi môi mỏng cao ngạo, cất lời thề nguyện: "Không, em không sợ.. mà em yêu ngài, vĩnh viễn yêu ngài, Vương của em!"