(Từ chương này tớ sẽ đổi xưng hô nha)
Vãn Vãn vội vàng cụp mắt, chẳng dám nhìn thẳng vào đôi đồng tử đẹp đến kinh tâm động phách kia, sợ rằng bản thân sẽ nhịn không được mà trầm mê.
Khóe môi mỏng của Đế Cửu Thương nhếch lên vẻ ma mị, vươn tay nâng lấy cằm thiếu nữ, đặt xuống một cái hôn nóng bỏng.
"Ưm.." Vãn Vãn không khỏi sửng sốt mở to mắt, nàng thấy trong đôi đồng tử đen láy kia đang phản chiếu hình ảnh ngượng ngùng của bản thân.
Hắn lưu luyến du tẩu trên đôi môi thiếu nữ căng mọng, trằn trọc nâng niu, vừa ôn nhu cũng vừa triền miên đến tận cùng. Nàng chậm rãi khép mắt lại, vòng tay ôm lấy cổ hắn, vô thức để hắn dẫn dắt vào cái hôn si cuồng, lọn tóc đen như mực của hai người cũng quấn quít lấy nhau.
Khi nụ hôn này kết thúc, mặt Vãn Vãn bấy giờ đã đỏ rực, đôi mắt ngân ngấn giọt lệ, cặp môi hồng bóng loáng căng tràn khe khẽ thở dốc, dáng vẻ diễm lệ như ma quỷ câu dẫn lòng người.
Hô hấp của Đế Cửu Thương cũng nặng nhọc hẳn, con ngươi vốn xưa nay lãnh đạm đặc quánh lại, đáy mắt loe lóe ánh sáng nguy hiểm tựa dã thú.
"Sư phụ.." Vãn Vãn mềm mại gọi, nàng ôm lấy cần cổ nam nhân, kéo sát khoảng cách giữa hắn và bản thân, "Đừng đi, được không? Đừng trở về Côn Lôn."
Nghe được hai chữ Côn Lôn, ánh mắt Đế Cửu Thương phút chốc thanh tỉnh, đoạn hắn nằm sấp trên người thiếu nữ, tuyệt tình nói: "Không được."
Vãn Vãn tức giận thật rồi, người đàn ông này, hôn cũng đã hôn, lại vẫn nói không được, lẽ nào hắn chỉ muốn chơi đùa với nàng thôi sao?
Nhìn nét mặt của nàng, Đế Cửu Thương biết tỏng nàng đang nghĩ gì, hắn thở dài đưa tay vỗ về gò má thiếu nữ, "Đừng nghịch nữa, bản tôn phải trở về Côn Lôn."
Vãn Vãn trừng mắt liếc hắn, "Vậy chàng đành lòng để ta cô đơn tịch mịch tại nơi này?"
Đế Cửu Thương ôm eo nàng, xoay người nằm xuống bên cạnh, cất lời: "Nàng cũng mau chóng trở về Đồ Sơn đi thôi."
"Sư phụ, người đã biết?" Vãn Vãn kinh ngạc, toan quay đầu nhìn hắn.
Nam nhân ghé sát vào tai nàng thì thầm: "Mọi chuyện của nàng, bản tôn đều biết rõ."
Gương mặt của Vãn Vãn vừa hạ nhiệt chút đỉnh lại lập tức nóng lên, nói thì cứ nói, còn dùng ngữ điệu câu dẫn như thế làm gì, nhưng mà cũng đúng, hắn thân là hệ thống, chắc chắn đã sớm nắm rõ cốt truyện trong lòng bàn tay.
Nhớ tới lần ở ôn tuyền kia không cẩn thận nhìn trộm hắn tắm rửa, hắn vừa ra tay đã giết chết tươi con Ngũ Sắc Linh Cầm, khiến nàng sợ đến mức bỏ chạy thục mạng, Vãn Vãn tức tối hỏi: "Nếu ngay từ đầu chàng đã biết ta, vậy tại sao lần đó lại hù dọa ta chứ?"
Đế Cửu Thương bất đắc dĩ bảo: "Ta còn chưa kịp mở miệng nàng đã chạy mất rồi."
Vãn Vãn câm nín..
Trách nàng được sao? Ai mượn hắn ra tay tàn nhẫn như vậy, lời chưa nói đã xuất thủ giết chết Ngũ Sắc Linh Cầm trong một nốt nhạc, tiểu hồ ly bé nhỏ như nàng bỏ chạy là điều đương nhiên.
Thiếu nữ còn định hỏi thêm vài thắc mắc, lại bị cơn buồn ngủ mê man đánh úp, hai mắt dính chặt vào nhau, nàng chưa muốn ngủ mà!
Đế Cửu Thương nhìn thiếu nữ dưới thân thiếp ngủ từ lúc nào, cúi người âu yếm đặt một nụ hôn lên trán nàng.
Hắn chắc chắn phải trở Côn Lôn, dù sao.. chuyện hôn nhân của Đế Tôn, cả tứ hải bát hoang và chúng tiên quân đều phải được thông báo trước, lằng nhằng dây dưa vô cùng, hắn phải về sớm để an bài mọi chuyện ổn thỏa.
* * *
Ngày hôm sau.
Thời điểm Vãn Vãn tỉnh dậy đã phát hiện xung quanh không còn bóng người, đại điện một mảng trống rỗng cô tịch, cảm giác hụt hẫng nghẹn ứ trong lòng, nàng rửa mặt xong xuôi, một thân một mình đi tới bên bờ hồ.
Chợt thấy Tiên hạc đang đậu trên cành cây tùng ngủ gà ngủ gật.
"Tiểu Bạch?" Vãn Vãn ngạc nhiên gọi.
Tại sao con hạc này lại không theo sư phụ trở về Côn Lôn?
Tiên hạc nhẹ nhàng đáp một tiếng, "Đế Tôn đại nhân phân phó ta ở đây với ngươi."
Thiếu nữ lại sững sờ, bật thốt: "Tiểu Bạch, hóa ra ngươi có thể nói chuyện!"
Tiên hạc hơi vỗ vỗ đôi cánh trắng tinh, khinh bỉ nói: "Bổn tiên hạc vẫn luôn có thể nói chuyện!"
Vãn Vãn: .
Không hiểu sao con Tiên hạc này vẫn luôn cao ngạo như vậy, thật chẳng đáng yêu xíu nào!
Đôi mắt Vãn Vãn loe lóe tia ranh mãnh, cười hì hì nói: "Tiểu Bạch, thực đúng lúc, nếu ngươi không phải đi thì mai lại đây luyện kiếm với ta đi!"
Tiên hạc lập tức giang cánh phóng vút lên bầu trời, mệnh của hạc già này thật khổ, bà cô kia lại bắt nó luyện kiếm rồi!