Vãn Vãn hiện tại còn chưa muốn lấy cái mạng quèn của Đồ Sơn Thanh Thanh, nàng chỉ định dạy dỗ nàng ta chút đỉnh, đợi sau khi trở về Đồ Sơn Hồ tộc rồi giết chết nàng ta cũng không muộn.
Chẳng qua tình hình trước mắt có vẻ như đã vượt xa dự kiến của nàng, con hồ ly khổng lồ ngoác miệng lộ ra hàm răng khủng bố, bộ móng vuốt sắc bén như dao cạo, rõ ràng là chuẩn bị đại khai sát giới!
"Các đệ tử, mau sơ tán!" Chưởng môn hét lớn một tiếng.
Đám đệ tử hoảng sợ tột độ, lập tức ngự kiếm rời đi, lần đầu tiên bọn họ thấy được con yêu hồ bự chảng như vậy.
Đồ Sơn Thanh Thanh dương bộ móng vuốt mang theo cuồng phong về phía Vãn Vãn.
Thân ảnh Vãn Vãn chợt lóe, Long Cốt Tiên đồng thời vung ra quất lên người nàng ta.
"Grao!" Đồ Sơn Thanh Thanh đau đớn rống lên.
Long là vương, mà Long Cốt Tiên lại được Long cốt tạo thành, uy áp khiến vạn vật trên thế gian đều phải quỳ xuống phục tùng, Hồ tộc cũng không ngoại lệ.
Bấy giờ khung cảnh toàn bộ Phiếu Miểu Tông đều rơi vào hỗn loạn, lôi đài sớm đã vỡ nát, mặt sân được lát bằng ngọc thạch cũng nứt thành từng mảng nham nhở, thỉnh thoảng lại xuất hiện vài cái hố sâu hoắm, chưởng môn cùng mấy đệ tử cũ bận rộn đám tân đệ tử tu vi yếu hơn.
Đôi mắt tràn ngập vẻ khát máu, móng vuốt sắc lẻm của Đồ Sơn Thanh Thanh mang theo linh lực mạnh mẽ cào về phía Vãn Vãn, phá vỡ tan mấy dãy nhà gần đó, mái ngói của đại điện nháy mắt bị hất tung.
Vãn Vãn hừ lạnh, phi thân lên không trung, Long Cốt Tiên dũng mãnh vung ra, vụt mạnh vào người Đồ Sơn Thanh Thanh. Không lâu sau, khí tức của Đồ Sơn Thanh Thanh từ từ yếu đi, mỗi roi quất lên thân thể như lóc đi một phần da thịt nàng ta.
Giữa khói bụi mù mịt, Đồ Sơn Thanh Thanh đã biến thành hình người, toàn thân chồng chất những vết thương nông sâu, ả ngước cặp mắt ngân ngấn nước lên, u oán nói: "Đồ Sơn Vãn Vãn, ngươi thật là độc ác. Ngươi muốn giết chết ta có phải không?"
Vãn Vãn sửng sốt đáp: "Đâu có, là ngươi muốn giết ta mới đúng!" Tuy nói là vậy, nhưng roi trong tay nàng lại mang theo luồng khí mạnh mẽ nhanh như chớp quất về phía Đồ Sơn Thanh Thanh.
"Keng!" Âm thanh bén nhọn vang lên, thế roi bị một thanh kiếm chặn lại.
Mặc Dạ Minh chớp thời cơ ôm lấy Đồ Sơn Thanh Thanh bay sang bên cạnh. Ánh mắt hắn nhuốm đầy băng lãnh cùng sát khí nhìn chằm chằm Vãn Vãn.
Cái roi kia chắc chắn được làm từ Long cốt! Khó trách! Khó trách ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn lại có cảm giác nó không phải vật tầm thường.
Vãn Vãn nương theo ánh nhìn của hắn, đột nhiên nhớ ra, hình như bản thể của Mặc Dạ Minh cũng là Long tộc, nàng khe khẽ cười nói: "Ngươi nhìn chằm chằm roi của ta như vậy.. hay muốn biết roi này làm từ thứ gì ra?"
Không đợi Mặc Dạ Minh cất lời, Vãn Vãn nói tiếp: "Roi này gọi là Long Cốt Tiên, có nhìn nhiều hơn nữa thì cũng không cướp nó nổi khỏi tay ta đâu."
Mặc Dạ Minh cạn lời. Ai mà thèm cướp, rõ ràng hắn chán ghét cái roi kia muốn chết.
Đồ Sơn Thanh Thanh bên cạnh lại ngạc nhiên trợn tròn mắt, cái gì? Long Cốt Tiên, đây.. đây quả thực là đại nghịch bất đạo, Đồ Sơn Vãn Vãn lấy Long Cốt Tiên từ đâu ra? Nàng ta chết chắc rồi! Đợi sau khi điện hạ trở lại Thiên Cung, nhất định nàng ta sẽ bị nhốt vào Thiên lao.
Cuộc tỷ thí này cũng nên kết thúc ở đây thôi, Vãn Vãn xoay người chuẩn bị bay về đỉnh Vụ Phong, trong lòng thắc mắc chẳng biết sư phụ đã xuất quan hay chưa.
"Đứng lại!" Mặc Dạ Minh lạnh lùng thốt.
Vãn Vãn nhắm mắt làm ngơ, bây giờ chưa phải thời điểm đúng đắn để lấy cứng đối cứng với hắn ta, chờ đến khi trở về Đồ Sơn, giải trừ cái hôn ước vướng bận kia rồi hẵng tính.
"Vút!" Chợt một luồng kiếm khí nhanh như chớp bắn về phía Vãn Vãn.
Nhạy bén cảm nhận được sát khí, nàng xoay người vung roi đánh bật thế kiếm kia, thần sắc băng lãnh nói: "Sư điệt, ngươi tính làm trò gì đây?"
"Ngươi đả thương Thanh Thanh, chẳng lẽ không tính xin lỗi một tiếng sao?"
Đồng tử tím nhạt của thiếu nữ trầm xuống, "Xin lỗi? Đả thương đối thủ trong lúc tỷ thí cũng cần xin lỗi?"