Thể lực của Vãn Vãn cũng đã cạn kiệt gần hết, thân thể từ giữa không trung rơi xuống, vừa lúc Tiên hạc đang giang cánh lao về phía nàng.
Trong thế ngàn cân treo sợi tóc, Đế Cửu Thương lập tức phi thân tiếp được thiếu nữ nhỏ nhắn, bàn tay nhẹ nhàng vung lên, Tiên hạc phút chốc bị hất văng, va vào vách đá gần đó.
Tiên hạc: .
Vãn Vãn thở hổn hển, nói: "Sư.. Sư phụ.. Đồ nhi vô dụng.."
Đế Cửu Thương ôm nàng trong lòng, chậm rãi hạ xuống mặt đất.
"Kiếm pháp đã tiến bộ không ít, nhưng phát lực lại chưa đủ. Uy lực của thanh kiếm này quá mạnh, tu vi hiện tại của ngươi không đáp ứng nổi, tạm thời chưa thể khống chế nó nhuần nhuyễn được."
Bởi khăng khăng sử dụng Thần kiếm hồi lâu, bấy giờ cánh tay Vãn Vãn vẫn đang run rẩy, cổ tay hiện lên một vòng đỏ ửng.
"Tiểu Bạch quá nghiêm túc rồi, con vừa mới hóa hình, làm sao có thể đánh lại nó được!" Vãn Vãn nhỏ giọng oán trách.
Đế Cửu Thương khẽ nhướng mày, "Tiểu Bạch?"
Thiếu nữ khẽ dựa vào lồng ngực hắn, đỏ mặt nói: "Con không biết nó tên là gì, cho nên mới gọi nó là Tiểu Bạch cho tiện."
"Vậy sau này cứ gọi nó Tiểu Bạch đi!" Đế Cửu Thương nói.
Tiên hạc: !
"Tiểu Bạch, đi lấy một ít thuốc mỡ tới đây." Đế Cửu Thương phân phó.
Tiên hạc mới nãy bị hất vào vách đá đang nằm chèo queo dưới đất, nghe vậy lập tức bò dậy bay về hướng đại điện.
Đế Cửu Thương mới vừa thả lỏng tay, thân thể Vãn Vãn liền vô lực ngã nhào xuống, hắn không còn cách nào khác, đành lần nữa ôm thiếu nữ yếu ớt mỏng manh vào lòng.
"Sư.. Sư phụ, con kiệt sức mất rồi." Nàng ngượng ngùng mở miệng, đôi mắt sáng long lanh hiện lên chút xấu hổ.
Con hạc kia đúng là rất lợi hại, nàng phải sử dụng toàn lực mới có thể giao chiến với nó lâu đến vậy, cho nên hiện tại tay chân đã bủn rủn cả ra. Mấu chốt là vòng tay của sư phụ tuy rằng lạnh lẽo, nhưng bây giờ đang là mùa hạ, được sư phụ ôm giống như ngồi cạnh tảng băng mát mẻ vậy.
Đế Cửu Thương đành bế nàng lên, đi về phía cái chòi nghỉ mát bên hồ.
Tiên hạc kia nhanh chóng ngậm bình thuốc bay trở về, sau khi cẩn thận đặt bình thuốc lên bàn, nó liền nằm vật ra cái đình bên cạnh chòi nhắm mắt nghỉ ngơi. Trên cột đình có mấy dây mây xanh mướt quấn quanh, thân cây còn điểm xiết vài đóa hoa đương nở bung khoe sắc thắm, hương thơm ngan ngát quẩn quanh trong không khí.
Đế Cửu Thương ôm thiếu nữ ngồi xuống ghế đá, nhẹ nhàng vén ống tay áo nàng lên. Làn da của Vãn Vãn vốn trắng trẻo mịn màng, khiến cho vết hằn đỏ chỗ cổ tay nàng càng trở nên gai mắt.
"Đau không?" Hắn lấy một ít thuốc mỡ ra, chậm rãi bôi lên cổ tay nàng.
Vãn Vãn khẽ lắc đầu, "Sư phụ bôi thuốc xong là sẽ hết đau thôi."
Nam nhân hơi rũ tầm mắt, đôi con ngươi màu mực sâu thăm thẳm trở nên thâm thúy khó hiểu, nhẹ nhàng giúp nàng xoa bóp cổ tay.
Thiếu nữ si mê nhìn ngắm vầng trán tinh xảo của hắn, tự hỏi tại sao có thể xuất hiện một nam nhân xinh đẹp đến nhường này trên trần đời? Một cơn gió nhè nhẹ lướt qua, lọn tóc đen mượt tinh nghịch trượt xuống che lấp khuôn mặt nam nhân, theo bản năng, Vãn Vãn vươn tay vuốt ve lọn tóc kia, xúc cảm mềm mại trong tay khiến lòng nàng khẽ rục rịch.
"Được rồi." Đế Cửu Thương cất thuốc mỡ đi, đoạn kéo tay áo xuống giúp nàng.
Vãn Vãn giật mình, vội vã buông tay ra, lọn tóc nọ liền trượt xuống trên đầu vai hắn.
"Ừm.. Cảm ơn sư phụ." Nàng cụp mắt, chột dạ chẳng dám nhìn thẳng vào nam nhân.
Vừa lúc đó, cái bụng nhỏ phát ra tiếng ọt ọt, gò má Vãn Vãn càng thêm đỏ au, thật là mất mặt!
Đế Cửu Thương bất đắc dĩ nhìn nàng, tiểu hồ ly hiện tại chỉ mới học được chút ít kiếm pháp, còn chưa tới ngưỡng ích cốc, vẫn cần ăn tục vật để sống.
"Tiểu Bạch." Hắn cất tiếng.
Tiên hạc lại bất đắc dĩ đứng dậy, bay tới chuồng nuôi linh cầm bắt một con đem lại.
Dưới tàng cây bên hồ đã đặt sẵn cái giá Vãn Vãn làm riêng cho việc nướng thịt, bấy giờ Đế Cửu Thương xách linh cầm đi qua đó. Thiếu nữ mừng quýnh hết cả lên, vội vã nện bước chạy theo hắn.
Mấy ngày nay nàng đều phải tự nướng thịt, suy cho cùng thì tay nghề của nàng còn không bằng một góc sư phụ, rốt cuộc cũng có thể nếm lại thức ăn do sư phụ làm rồi.
Bấy giờ màn đêm đen kịt đã bao phủ khắp đỉnh Vụ Phong, vầng trăng trên bầu trời đang nhè nhẹ tản ra ánh sáng nhàn nhạt, mang theo chút sương giá chiếu rọi xuống mặt đất.
Vãn Vãn chống cằm nhìn Đế Cửu Thương, đột nhiên hỏi: "Sư phụ, người có rượu không?"