Hệ Thống Xuyên Nhanh: Sổ Tay Công Lược Nam Thần

Chương 184




Trong khoảng thời gian Đế Cửu Thương bế quan, Vãn Vãn ở đỉnh Vụ Phong chuyên tâm tu luyện, còn làm quen được với vài cỏ cây yêu vật ở nơi đây.



Rốt cuộc sau một tháng trời ròng rã, Đế Cửu Thương cuối cùng cũng bế quan xong. Lúc bước ra, cảnh tượng trước mắt khiến đôi con ngươi trong trẻo lập tức trầm xuống.



Tại sao ngọn núi ngay cạnh lại bị nứt làm đôi?



Tại sao bên bờ hồ lại xuất hiện một cái chuồng, bên trong nhốt vô số linh cầm của Linh Cầm Sơn?



Bình thường Đế Cửu Thương bế quan phải mất khoảng nửa năm đến một năm, phải nói đây là lần bế quan nhanh nhất của hắn, bởi vì bây giờ hắn đã một đứa học trò nghịch ngợm đáng lo, hơn nữa ngoài điện lâu lâu lại vang lên tiếng động ầm ĩ khiến người ta không thể nào nhắm mắt làm ngơ. Nếu không phải hắn và tiểu hồ ly đã lập khế ước sinh tử, e rằng hắn còn tưởng nàng xảy ra chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng.



Hồ nước trên đỉnh Vụ Phong này thực chất là một linh tuyền, chỗ sâu trong đáy hồ chính là nơi linh khí nồng đậm nhất.



Đế Cửu Thương quét mắt xung quanh, không thấy bóng dáng tiểu hồ ly kia đâu. Lúc trước bởi vì cưỡng chế giúp Vãn Vãn hóa hình khiến hắn hao tổn rất nhiều linh lực. Bấy giờ hắn toan đi tới giữa hồ hấp thu linh khí..



Chỉ là, hắn còn chưa kịp bước chân vào hồ, mặt nước vốn yên tĩnh kia bỗng nhiên run lên, từng đợt sóng gờn gợn chen chúc xô đẩy nhau ập vào bờ.



Thần sắc Đế Cửu Thương trầm xuống.



Đỉnh Vụ Phong này là nơi bất khả xâm phạm, chẳng sinh vật nào dám cả gan đột nhập vào quấy phá, tuy nhiên đợt rung động dưới hồ kia chắc chắn không phải do cá gây ra, kẻ nào?



Vừa định động thủ, thốt nhiên một hương thơm quen thuộc xộc vào chóp mũi.





Hương thơm này làm hắn liên tưởng tới nàng..



Tiếp đó, một thiếu nữ trồi lên khỏi mặt hồ, suối tóc mềm mượt đen như mực, da thịt nàng trắng hơn bông tuyết đầu mùa, đôi mắt tím nhạt linh động đáng yêu, bờ môi tựa hoa anh đào vương chút sương sớm, ẩm ướt, quyến rũ động lòng người.



"Sư phụ!" Thiếu nữ cong môi khẽ gọi, trao hắn nụ cười duyên dáng.



"Sư phụ, tắm trong hồ này thoải mái quá!"



Vãn Vãn cảm thấy một luồng khí cường đại lưu chuyển khắp cơ thể, đoạn nàng bơi tới bên bờ hồ nơi Đế Cửu Thương đang đứng, vươn cánh tay tựa ngó sen vịn lên đám cỏ xanh, ngửa đầu nhìn hắn.



Đế Cửu Thương kìm nén cảm xúc kỳ quái trong lòng, hắn hơi rũ tầm mắt, thản nhiên nói: "Ta nhớ trước khi bế quan đã dặn dò ngươi chăm chỉ tu luyện thật tốt."



Nghe vậy, Vãn Vãn hơi ngẩn người, vội vàng thanh minh: "Mấy ngày gần đây thời tiết nóng quá, cho nên con mới xuống hồ tắm cho mát."



"Đi lên đây!" Đế Cửu Thương mặt không sắc nói.



"Vâng thưa sư phụ, con lên liền." Nói đoạn nàng lập tức vâng lời chống tay toan rời khỏi mặt nước.



Đế Cửu Thương còn chưa kịp ngăn cản, thân hình mỹ miều mới trổ mã của thiếu nữ đã đập thẳng vào mắt, nội y ướt đẫm hầu như phô bày hết thảy cảnh xuân mơn mởn nơi nàng.




Hơi thở của hắn có chút loạn nhịp, lập tức xoay người nhìn sang chỗ khác.



"Sư phụ?" Vãn Vãn nghi hoặc gọi, thực chất nội tâm nàng lúc này đã cười nắc nẻ.



Một chiếc áo bào bay tới trùm lên đầu Vãn Vãn, nhân tiện bọc kín luôn cả thân thể của nàng.



Vãn Vãn chạy qua, đưa bàn tay nhỏ nhắn kéo kéo ống áo Đế Cửu Thương.



"Sư phụ, được rồi."



Đế Cửu Thương chẳng dám quay đầu lại, thanh âm có chút khàn khàn, "Tu luyện ra sao rồi?"



Vãn Vãn lại cố tình chạy đến đứng đối diện nam nhân như trêu ngươi, ngước cặp mắt long lanh nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của hắn.




"Theo lời sư phụ dặn, mấy chiêu thức trong kiếm phổ con đều luyện qua hết rồi."



"Đều học xong?"



"Vâng ạ, đều học xong cả rồi." Vãn Vãn gật đầu chắc nịch.




Đế Cửu Thương tia mắt qua ngọn núi bên cạnh, hỏi: "Kia là xảy ra chuyện gì?"



"..."



Gò má Vãn Vãn hơi đỏ ửng lên, chớp chớp mắt nói: "Lúc luyện kiếm không cẩn thận, vô tình bổ vào nó một chút." Mong sư phụ đừng trách tội nàng!



Một chút đây sao? Cả ngọn núi trông giống như cái bánh màn thầu bị bẻ ra làm đôi vậy.



Đế Cửu Thương khẽ nhếch khóe miệng, thản nhiên trả lời: "Phiếu Miểu Tông còn rất nhiều ngọn núi khác."



Đôi mắt Vãn Vãn vui vẻ sáng bừng lên, ý đây là sư phụ không những không trách tội nàng, mà về sau nàng thích bổ ngọn núi nào cứ tùy ý bổ.



* * *



Đoạn đối thoại bé xíu:



Vãn Vãn: Sư phụ, sư phụ! Thân hình con trông có đẹp không?



Đế Cửu Thương: .