"Ngươi muốn bái ta làm sư phụ?" Đế Cửu Thương thản nhiên nói ra suy nghĩ trong lòng nàng.
Vãn Vãn liên tục gật đầu, không sai, nàng vô cùng cấp thiếp muốn tìm một vị sư phụ lợi hại.
"Nửa năm sau Phiếu Miểu Tông sẽ tuyển nhận đệ tử mới." Hắn lạnh lùng xoay người, chẳng vì đôi mắt cầu xin của nàng mà mềm lòng. Nếu muốn trở thành đồ đệ của hắn, nó cũng cần phải tuân theo quy củ, trải qua thí luyện giống những đệ tử khác. Đây cũng là chuyện tốt đối với nó.
Nghe được thanh âm lạnh nhạt tận xương tủy của hắn, trong lòng Vãn Vãn khẽ thở dài. Sao nàng lại không hiểu ý tứ của nam nhân cơ chứ!
Muốn trở thành đệ tử Phiếu Miểu Tông, cần phải leo lên Thang Tiên, rồi lại trải qua khảo sát linh thạch. Hai chuyện đó nói ra nghe thì đơn giản, nhưng rất ít người có thể vượt qua.
Khảo sát linh thạch là để kiểm tra xem cá nhân đó có thể hấp thu linh khí hay không, bởi vì phàm là người thường cho dù có muốn tu luyện thành tiên đến mức nào, nhưng thân thể không thể hấp thu linh khí thì cũng vô dụng.
Cái này tương tự với khảo sát linh căn vậy, cho nên Vãn Vãn chẳng lo lắng lắm.
Lại nói Thang Tiên ở Phiếu Miểu Tông nằm trên ngọn núi cao mấy ngàn trượng, với sức người bình thường leo lên phải mất mấy ngày mấy đêm, huống chi lại còn có trận pháp áp chế.
Đặc biệt đối với tiểu yêu như Vãn Vãn thì đại trận pháp của Phiếu Miểu Tông sẽ gây nên uy áp gấp đôi. Nhưng những cái này cũng không dập tắt nổi ngọn lửa quyết tâm muốn hóa hình trong người nàng.
Vãn Vãn khẽ chớp mắt nhìn Đế Cửu Thương gật đầu một cái, họa trên mặt đất chữ "Được".
Khóe miệng nam nhân nở nụ cười nhàn nhạt, quả nhiên hắn không nhìn lầm!
Tiên hạc đứng đằng xa tuy chẳng nhìn thấy chữ tiểu hồ ly viết, nhưng nghe được lời Đế Cửu Thương nói, cũng hơi suy đoán được chủ nhân có ý muốn thu con tiểu hồ ly kia làm đệ tử. Nhưng là.. con sủng vật kia trừ ăn ra thì cái gì cũng mù mờ, sao đế tôn lại vừa mắt nó nhỉ? Đế tôn thì cần gì đệ tử, Phiếu Miểu Tông này là do hắn..
Từ trước đến nay trên đỉnh Vụ Phong này chỉ có mỗi Đế Cửu Thương sinh sống, lầu các trống không, khung cảnh vắng lặng, tĩnh mịch như tờ.
Hắn để Vãn Vãn thoải mái chọn một gian phòng để ở, nàng cũng tự nhiên không kém chọn chỗ gần Thiền điện của hắn nhất.
**
Lần này Hắc Dạ Minh ra ngoài hàng yêu đã ngót nửa năm, Đồ Sơn Thanh Thanh đợi mãi chẳng thấy Vãn Vãn trở về, cuối cùng đành xuống núi tìm điện hạ của nàng ta.
Mà thời điểm Phiếu Miểu Tông nhận tân đệ tử đã tới.
Ngày hôm đó, Tiên hạc cõng tiểu hồ ly trở về dưới chân núi Phiểu Miểu Tông.
Xuyên qua tầng mây, Vãn Vãn nhìn bao quát từ trên cao xuống, chỉ thấy cả đống người chen chen chúc chúc nhau như đi trẩy hội. Dưới chân núi là một cái sân rộng lớn, mấy đệ tử mặc đồng phục của Phiểu Miểu Tông đang ngồi ngay ngắn bên chiếc bàn dài, kẻ cầm danh sách, kẻ cầm kiếm ổn định trật tự.
Tiên hạc lao từ trên không trung xuống, kiêu ngạo đứng giữa khoảng sân.
"A.. Là Tiên hạc, tiên nhân.."
"Mau nhìn, mau nhìn kìa, con Tiên hạc đó to quá.."
"..."
Nhưng bọn họ lại không được diện kiến tiên nhân như mong đợi, chỉ nhìn thấy một con tiểu hồ ly lông trắng nhảy phốc từ lưng Tiên hạc xuống.
"Hồ ly? Nó tới đây làm gì?"
Có đệ tử Phiếu Miểu Tông tinh mắt nhận ra Vãn Vãn, kinh ngạc hỏi: "Tiểu Tử, ngươi tới đây làm gì?"
Gần nửa năm không thấy bóng dáng tiểu hồ ly, chỉ là số lượng Ngũ Sắc Linh Cầm ngày một giảm sút, cho nên đệ tử Phiếu Miểu Tông mới chưa quên mất nó. Cơ mà tại sao hôm nay nó lại xuất hiện ở đây?
Vãn Vãn ngạo nghễ nhảy lên cái bàn làm bằng gỗ cây lê, vươn cái móng vuốt ra.
Các đệ tử: . Bọn ta không hiểu!
Có một đệ tử ngập ngừng mở miệng: "Sư huynh, phải chăng là Tiểu Tử muốn.. cái này?"
Hắn đưa miếng phỉ thúy màu xanh lục trong tay ra.
Chúng đệ tử: .
Tiểu Tử lại muốn nghịch ngợm gì? Không phải nó là linh sủng của Đại sư huynh sao? Nó cũng muốn vào Phiếu Miểu Tông? Không đúng, nó vốn dĩ ở trong Phiếu Miểu Tông rồi mà.
Trong khoảnh khắc mọi người đang hoang mang, Vãn Vãn chậm rãi đặt móng vuốt lên miếng linh thạch.