Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 386: Toàn Chức Gian Thương (33)




[Đội] Hộ Hoa Linh:...



[Đội] Tây Tử Lâm: Đại thần, ta có thể kiếm tiền.



[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Tự nuôi sống mình được không?



[Đội] Khô Lâu: Vậy làm sao ngươi biết Liễu Nhan?



[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Biết chính là biết, có cái gì lạ, tôi còn biết cô ta ở bên cạnh nhà tôi.



[Đội] Khô Lâu:...



Được rồi, ngươi thắng.



Có điều...



Liễu Nhan ở bên cạnh nhà cô ấy? Cô ấy còn nói mình không phải là ở khu này?



Nghĩ đến đối phương không muốn nói, Khô Lâu cũng không tiếp tục hỏi thêm nữa.



[Đội] Khô Lâu: Liễu Nhan thích Tiêu Cảnh Hàn không phải là điều gì bí mật nhưng cô ta cũng là người có thân phận, sẽ không làm ra chuyện này đâu!



[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Ngươi có dám đánh cược không?



[Đội] Tây Tử Lâm: Ta tin tưởng đại thần.



[Đội] Khô Lâu: Cá thì cá. Hoa Linh, ngươi tra xem địa chỉ IP, kẻ đó nói xấu đồ đệ ngươi như thế, thân là sư phụ ngươi phải báo thù cho đồ đệ chứ?



[Đội] Hộ Hoa Linh:...



Khô Lâu hiển nhiên là buồn chán mới đồng ý cá cược với Minh Thù, Hộ Hoa Linh không muốn làm chuyện này nhưng bị Khô Lâu quấn lấy không có cách nào đánh quái, hắn không thể không đồng ý.



Minh Thù cảm thấy người của Đệ Nhất Lâu nói không sai, Khô Lâu và Hộ Hoa Linh mới là quản chính CP.



Hộ Hoa Linh nhanh chóng phát địa chỉ IP trong đội.



[Đội] Khô Lâu: Đây là nơi nào, nhà của Liễu Nhan dường như không ở nơi này?



[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Ở bên cành nhà ta.



[Đội] Khô Lâu:...





Khô Lâu không tin, Minh Thù liền phát địa chỉ IP của mình qua hắn thì không thể không tin, Liễu Nhan thực sự ở bên cạnh nhà Minh Thù.



Ngoại trừ lần trước Tiêu Cảnh Hàn đánh Thư Lâm, Minh Thù cũng không thấy Tiêu Cảnh Hàn trở về, có lẽ đã không còn ở chỗ này, Liễu Nhan có thể là không muốn đi cho nên vẫn ở bên cạnh.



[Đội] Khô Lâu: Nhà ở chỗ này không hề rẻ, môi trường lại tương đối tốt, trước đây ta muốn mua một căn, kết quả bán hết rồi nên không mua được, đại lão nhà ngươi thật có tiền! Đại gia ngầm, xin nhận của ta một lạy.



[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Khả năng ta là quý tộc bị lưu lạc bên ngoài, chờ đến ngày ta được tìm về, nhất định sẽ không quên mọi người.



Nhà này... thực ra cũng vì bố mẹ của nguyên chủ vận khí tốt, nghe người ta nói nơi đây về sau sẽ phát triển, đầu óc nhanh nhạy liền mua một ít đất. Lúc đầu nhà phát triển muốn bồi thường tiền nhưng cha mẹ của nguyên chủ đã thêm tiền vào để mua một căn nhà.



Cho nên cô thật không phải là phú nhị đại gì đó, cũng không phải con gái quý tộc lưu lạc bên ngoài mà chính là một con quỷ nghèo có căn nhà trị giá tiền triệu, cả ngày vì ăn không được mà rầu rĩ.



[Đội] Khô Lâu: Ha ha.




Người chơi Cố Tiểu Thố gia nhập vào đội [100 Cách Đánh Quái]



[Đội] Cố Tiểu Thố: Sư phụ... xin lỗi, ta không biết có người sẽ nói như vậy.



[Đội] Hộ Hoa Linh: Không sao.



[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Ngươi và Tiêu Cảnh Hàn ở cùng nhau?



Minh Thù hỏi thẳng ra, Cố Tiểu Thố một lúc lâu mới trả lời



Cố Tiểu Thố: Ừ.



[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Tốt, hy vọng về sau lúc ta đánh hắn, ngươi đứng xa một chút.



[Đội] Cố Tiểu Thố: Tại sao vậy? Tiêu đại thần có chỗ nào đắc tội vơi ngươi sao? Tại sao muốn đánh hắn?



[Đội] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Không tại sao.



[Đội] Cố Tiểu Thố:...



Hộ Hoa Linh và Cố Tiểu Thố có vẻ đang trò chuyện riêng. Trong đội yên tĩnh lại, chờ Cố Tiểu Thố rời đi, Hộ Hoa Linh chào hỏi mọi người rồi tiếp tục đánh quái.



IP của Liễu Nhan vẫn bị tìm ra còn mấy cái hình cắt kia cũng bị bóp méo nội dung, còn có một ít là rác.



Liễu Nhan không chịu nổi những lời nghị luận, thoát ra lánh nạn.




Minh Thù đánh xong quái, Hộ Hoa Linh nói có việc một chút, ngày mai tiếp tục cho nên Minh Thù không có việc gì bắt đầu truy sát Cửu Dương Thần Khởi gây thù hận.



[Thế giới] Cửu Dương Thần Khởi: Lan Chỉ ngươi có bệnh à, đuổi theo ta làm gì?



[Thế giới] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Gần đây ta có một mục tiêu mới.



[Thế giới] Cửu Dương Thần Khởi: Ngươi có mục tiêu mới đâu có liên quan tới ta!



[Thế giới] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Mục tiêu mới của ta chính là nhà ngươi đó.



[Thế giới] Cửu Dương Thần Khởi:... Ngươi tâm thần à.



[Thế giới] Đồ Ăn Vặt Là Chính Nghĩa: Nhịn một chút đi! Huynh đệ, nếu như gánh không được, ngươi chỉ cần oán hận ta là được.



Vì đồ ăn vặt giơ đao trên tay lên, đến đây đi!



[Thế giới] Tái Lai Nhất Thứ: Khiếp sợ! Không ngờ đại lão trứ danh lại là người như vậy, là đạo đức sa sút hay là nhân cách vặn vẹo, xin theo ta đến gần khoa học.



Cửu Dương Thần Khởi bị đuổi đến mức hết cách bèn kêu người của Trường An Minh tới cứu hắn nhưng lúc đám người đó đến, Minh Thù đã đi rồi.



Cửu Dương Thần Khởi bị hành hạ đến mức không chịu nổi, mỗi lần chờ hắn động thủ liền có người qua đây cứu hắn xoay người chạy, không bắt được.



Người của Trường An Minh hiện tại bận thăng cấp, bị Cửu Dương Thần Khởi làm phiền nhiều lần, tự nhiên sẽ có chút bực bội.



-



Buổi tối Tiêu Cảnh Hàn trở về, anh ta cố ý bảo người gọi Liễu Nhan ra, sau đó mới trở về thu dọn đồ đạc.




Anh ta kéo vali hành lý mới vừa đi ra cửa phòng liền thấy cô gái phòng bên đang tựa cửa nhìn hắn.



Tiêu Cảnh Hàn cũng nói không được hắn có cảm giác gì với cô gái kỳ lạ này, trực giác nói cho hắn biết không nên trêu chọc cô, bản năng đề phòng cô.



Nói chung anh ta rất ít khi có cảm giác như vậy.



Hắn gục đầu xuống kéo vali hành lý đi ra thang máy, Tiêu Cảnh Hàn bước nhanh chân hơn đi qua trước mặt Minh Thù nhưng chỉ một giây sau, trước mặt hắn tối sầm lại, cả người chui vào trong bao tải.



"Tiêu Cảnh Hàn, còn động đến Thư Lâm, không phải tôi đánh anh một trận đơn giản như vậy đâu." Đây chính là giá trị thù hận của trẫm, làm sao có thể tùy tiện nhường cho người khác.



Tiêu Cảnh Hàn bị đánh một trận, trong lòng đều là lửa giận, cô ấy cho mình vào bao tải là vì điều gì? Vì không để cho người khác biết sao, vậy nên tìm một chỗ không người mới đúng chứ!




Tiêu Cảnh Hàn nhìn không thấy người bên ngoài, hắn thở hổn hển hỏi: "Ân oán của hắn với tôi có quan hệ gì tới cô? "



"Không có quan hệ gì." Minh Thù vỗ vỗ tay đứng lên, giọng mang ý cười: "Thế nhưng ngươi đánh hắn, ta sẽ đánh ngươi."



Bụp!



Tiêu Cảnh Hàn giãy giụa một hồi lâu mới chui ra được, trong hành lang trống rỗng, đối diện chính là cửa phòng của cô ta, hắn hít sâu hai cái, kéo vali hành lý bỏ đi.



Tiêu Cảnh Hàn đi xuống tầng hầm lấy xe, tay còn đặt trên cánh cửa xe còn chưa mở ra, hắn lại bị chui vào trong bao tải.



"Xong chưa vậy! "



Tiêu Cảnh Hàn tức đến mức nổi giận gầm lên một tiếng, nhưng mà không ai đáp lại hắn, chỉ có những nắm đấm rơi xuống người.



-



Thư Lâm ôm máy vi tính gõ cửa nhà Minh Thù, hằng ngày cứ mười phút sau cửa mới mở ra, Minh Thù đầu tóc loạn xạ, nhếch mép nhìn hắn: "Sáng sớm tinh lực tốt như vậy, xuống phía dưới mà chạy vòng vòng, gõ cửa nhà tôi làm gì? "



"Mang bữa sáng cho cô." Thư Lâm lắc lắc cái túi trên tay.



Có ăn.



Tạm thời tha thứ cho cậu đi!



Minh Thù ngáp đi vào bên trong, Thư Lâm hấp ta hấp tấp đi theo vào.



Ăn cùng với Minh Thù?



Đừng có mơ.



Minh Thù một mình chiếm lấy bữa sáng, mấy ngày gần đây Thư Lâm cũng đã quen, cho nên lần nào cũng ăn xong mới lên, nếu không... phải đói bụng rồi.



Ăn điểm tâm xong, Minh Thù thấy Thư Lâm thuận mắt hơn bèn cho cậu một nụ cười.



Thư Lâm vuốt cái bụng: "Đại thần, tôi cảm thấy vết thương của tôi lại trở nên nặng hơn, cô có phải cho tôi dùng thuốc quá hạn không?"



"Không chết thì sợ cái gì." Minh Thù nói như vậy, tay lại vẫy cậu tới.



Thư Lâm đi qua bàn, Minh Thù vén áo cậu lên, ngày hôm qua cô xem cũng đã gần khỏi rồi, ngày hôm nay lại đỏ lên rất nhiều.