Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 351: Hoàn Lương Hằng Ngày (34)




Nhiếp Sương đã chuẩn bị kỹ càng, dù những người đó bị người Thất Tinh Điện giải quyết, nàng ta cũng chỉ sửng sốt trong chốc lát sau đó tiếp tục hạ lệnh.



Vô số người từ phòng bên cạnh lao ra muốn bắt lấy Minh Thù.



Trong sân máu tanh bốn phía, người ngã xuống càng ngày càng nhiều, không biết là Minh Thù đoạt kiếm của ai.



"Nàng... Tại sao lại lợi hại như vậy?"



Nhiếp Sương nhìn chằm chằm Minh Thù, nàng ta làm sao biết Minh Thù lợi hại như vậy.



Hơn nữa, cho tới bây giờ nàng ta vẫn chưa bao giờ thấy thực lực thực sự của Minh Thù.



"Nghĩ gì thế, Nhiếp cô nương."



Giọng nói của Minh Thù đột nhiên vang lên, Nhiếp Sương sợ đến run lên, nàng ta cứng đờ quay đầu.



Lúc nào thì nàng tới được đây?



Người bên cạnh mình đâu?



Nhiếp Sương không có thời gian đi tìm hiểu những vấn đề này, nàng ta nhanh chóng để bản thân bình tĩnh lại, ngón tay cuộn vào trong tay áo.



Khi Minh Thù đến gần, nàng ta chợt giơ tay lên.



Đáng tiếc chưa kịp tung đồ trong tay ra, thì cổ tay đã bị một đôi tay nóng rực bắt lấy.



Răng rắc!



"A!"



Nhiếp Sương kêu thảm thiết.



Minh Thù buông tay ra, thuận tiện quật ngã nàng ta.



Vật trong tay Nhiếp Sương rơi xuống cái gói mở ra, là một loại bột phấn rất kỳ quái, Minh Thù đến sát nhìn hình như không phải bột phấn.



Giống như một loại sâu hơn.



Bởi vì thứ này từ trong tay Nhiếp Sương rơi lả tả xuống, lúc này đang nhanh chóng bò về phía Nhiếp Sương.



Khuôn mặt Nhiếp Sương kinh hoảng, hét chói tai: "Buông ra, Mộ Linh ngươi buông ra! Vứt bọn nó đi, vứt đi, đừng cho chúng nó qua đây, buông ra, vứt bọn chúng đi."



"Đây không phải là bảo bối nhỏ của ngươi sao, sao ngươi sợ như thế?"



Minh Thù đạp Nhiếp Sương không cho nàng ta nhúc nhích, sâu nhỏ nhanh chóng bò lên lòng bàn tay Nhiếp Sương.



Sâu nhỏ biến mất trong lòng bàn tay Nhiếp Sương, như chưa từng xuất hiện.



Nhưng sự oán hận và kinh hãi trong mắt Nhiếp Sương chứng minh rằng, những thứ này từng tồn tại chỉ là hiện tại đã tiến vào cơ thể Nhiếp Sương.



Nhiếp Sương như phát điên gào to một trận, nàng ta chợt ngẩng đầu hung tợn trừng mắt nhìn nàng: "Mộ Linh, ngươi hại chết nhiều người ở Bán Nguyệt sơn trang như vậy, ngươi sẽ không chết tử tế."



"Giết người Bán Nguyệt sơn trang ngươi là Vệ Vân Nhu, liên quan gì đến ta?"



Cái tội này trẫm không gánh.



Mắt Nhiếp Sương đỏ rực như ác quỷ bò ra từ địa ngục, giọng nói sắc nhọn lại hung ác: "Ngươi không đến Bán Nguyệt sơn trang, Vệ Vân Nhu làm sao sẽ đến đó, là ngươi, là tiện nhân nhà ngươi..."



"Ngươi không đi ăn trộm Ngũ Tuyệt Bảo Điển, làm sao ta có thể đến Bán Nguyệt sơn trang? Tính tới tính lui, những người đó là do ngươi hại chết."



Minh Thù cười khẽ.




Từ lúc mới bắt đầu cũng là vì Ngũ Tuyệt Bảo Điển, nàng ta không ăn trộm Ngũ Tuyệt Bảo Điển, nguyên chủ cũng sẽ không bước ra ngoài Ngũ Tuyệt Thần Giáo, nguyên chủ không ra khỏi Ngũ Tuyệt Thần Giáo làm gì có chuyện về sau.



Cho nên nếu phải truy cứu trách nhiệm chuyện này, phải là Nhiếp Sương gánh tội.



"Giá trị thù hận của Nhiếp Sương đã đầy."



Ôi chao ôi chao, đầy rồi sao?



Minh Thù lập tức buông Nhiếp Sương ra, nhanh chóng qua cầu rút ván: "Không chơi với ngươi nữa."



Minh Thù kéo Nhạc Càn đã ngất rời đi, Nhiếp Sương như mất hết sức lực quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích.



Giọng nói ác độc từ sau lưng truyền đến: "Ha ha, Mộ Linh ngươi biết có bao nhiêu người mơ ước Ngũ Tuyệt Bảo Điển không? Ngươi sẽ chết, ngươi nhất định sẽ chết."



"Giống như kẻ ngốc đứng sau lưng giúp đỡ ngươi mà không dám ra mặt, vậy cũng không có gì đáng sợ."



Có bản lĩnh thì chúng ta giao đấu chính diện, đứng phía sau giúp đỡ nữ chính giả thì có bản lĩnh gì.



Quên đi, giờ đi ăn đồ ăn vặt bổ sung thể lực quan trọng hơn.



Nhiếp Sương nhìn Minh Thù đi xa, ngón tay hung hăng bấu tuyết trên đất, băng tuyết lạnh lẽo thấu xương tập kích toàn thân.



Trước mặt nàng ta chợt tối sầm, có người đứng trước mặt Nhiếp Sương.



Nhiếp Sương ngẩng đầu đột nhiên túm lấy vạt áo người nọ, thuận thế ôm lấy đùi hắn: "Công tử... Cứu ta, công tử cứu ta, ta không muốn chết, chúng nó ở trong thân thể ta, ngài mau chưa chúng nó ra ngoài đi."



Người nọ bóp cằm Nhiếp Sương, gương mặt âm u xuất hiện trong đôi mắt Nhiếp Sương, một nửa gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết, mà bên kia lại xanh tím giao nhau như ác quỷ, giọng nói của hắn nam không ra nam nữ không ra nữ: "Sao ngươi lại vô dụng như vậy?"



"Công tử, ngài cho ta một cơ hội nữa, ta nhất định sẽ mang Ngũ Tuyệt Bảo Điển về cho ngài."




Người nọ buông Nhiếp Sương ra, đạp nàng ta ngã trên mặt đất, gã nhìn về hướng Minh Thù rời đi: "Không cần."



"Công tử..."



...



Minh Thù cưỡng ép dùng Nhạc Càn gán nợ đổi lấy một bàn ăn ngon, chủ tửu lâu sợ hoảng hồn, Minh Thù vừa đi liền báo án.



Nhưng lúc này nghi phạm đã rời khỏi Lan Thành.



Phong Bắc dắt ngựa, Minh Thù ăn mứt quả, Lan Thành ở sau lưng càng ngày càng nhỏ cuối cùng hóa thành một chấm đen.



"Người của ngươi thật lợi hại."



"Lợi hại hơn đám người của nàng."



Thiết lập của Phong Bắc đã hỏng đến không còn gì: "Nàng không sợ người sau lưng Nhiếp Sương sẽ tính kế nàng sao?"



"Không sợ."



Minh Thù cắn mứt quả, cười híp mắt nói: "Ta đã cho minh chủ thả tin tức giúp ta, Ngũ Tuyệt Bảo Điển ở trên người Phong điện chủ."



Phong Bắc: "..."



Nàng nói cái gì?



Gió lớn quá nghe không rõ.



"Nàng lặp lại lần nữa đi."




Minh Thù thản nhiên lặp lại: "Ta đã kêu minh chủ thả tin tức giúp ta, Ngũ Tuyệt Bảo Điển ở trên người điện chủ Thất Tinh Điện."



"Nàng..."



Sao nàng có thể làm ra loại chuyện này, chẳng lẽ lão tử không phải là tâm can bảo bối của nàng sao?



Hiển nhiên là Phong Bắc đã tự cho mình quá nhiều đất diễn rồi, lúc biết tin dữ này, hắn thầm nghĩ muốn quay về như ban đầu bóp chết nàng.



Bóp cho chết!



Phong Bắc nhanh chóng nghe được tin đồn.



Phiên bản thì rất nhiều, nhưng ý đại khái là...



Giáo chủ dùng Ngũ Tuyệt Bảo Điển làm của hồi môn đưa cho điện chủ Thất Tinh Điện, nói chung hiện tại Ngũ Tuyệt Bảo Điển ở trên người điện chủ Thất Tinh Điện, có cái gì cứ tìm hắn.



Phong Bắc khóc không ra nước mắt.



Rốt cuộc là bệnh thần kinh tát mình một cái, sau đó cho thêm một quả táo ngọt sao?



Phong Bắc vừa đau nhức vừa vui sướng, từ nay về sau hắn chính là chủ nhân Ngũ Tuyệt Bảo Điển, chủ yếu là chống chọi người trong giang hồ thỉnh thoảng đến giành Ngũ Tuyệt Bảo Điển.



Phong Bắc tức giận đến xù lông, lúc bị người vây quanh nhanh chóng trả lại Ngũ Tuyệt Bảo Điển cho Minh Thù.



Của hồi môn này hắn không cầm nổi, hắn muốn từ hôn!



Đương nhiên là Minh Thù không đồng ý, trả Ngũ Tuyệt Bảo Điển lại: "Ngươi đã nhận, nào có đạo lý trả về. Ngoan, cầm đi, đây chính là bảo bối vô giá đó."



"Ta không cần."



Phong Bắc ném trở lại, lão tử không chỉ muốn từ hôn, lão tử còn muốn đào hôn!



"Không cần cũng phải lấy."



Ngũ Tuyệt Bảo Điển bị bọn họ ném tới ném lui, đám người ở bên ngoài quay đầu nhìn Ngũ Tuyệt Bảo Điển cũng sắp biến thành kẻ ngốc rồi.



"Rầm!"



Đột nhiên Ngũ Tuyệt Bảo Điển bị người nào đó chặn giữa không trung, bắt được Ngũ Tuyệt Bảo Điển người này nói đầy quái dị: "Các ngươi không cần, ta sẽ không khách khí. Nếu Mộ giáo chủ nguyện ý, ta cũng có thể cưới ngươi, cho ngươi làm tiểu thiếp phòng thứ mười ba của ta."



"Quỷ Lệ."



Không biết là người nào kêu lên một tiếng, tiếp theo những người đó như thấy ma quỷ mà đồng loạt lui về sau.



Mà người trước mặt này... Có một nửa mặt, quả thực rất giống ác quỷ.



Quỷ Lệ?



Không biết.



Cướp của hồi môn của nàng, đánh chết là được rồi.



Sắc mặt Phong Bắc có chút lạnh lẽo, mắt nhìn chằm chằm người đối diện.



Tiểu thiếp phòng thứ mười ba?



Điều này hắn cũng dám nói?



Người của lão tử phải làm tiểu thiếp cho ngươi? Sợ là ngươi không biết chữ chết viết thế nào đó!