Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 200: Cầu Cưới Thiên Kim (Hết)




Cảm giác hít thở không thông bao phủ xung quanh, suy nghĩ trong đầu đều vùi lấp theo thân hình ngã xuống.



Hắn quên thở, quên cả giãy giụa. Máu tươi chảy đầy đất, từng chút từng chút đâm vào tim hắn. Lúc mọi người ở đây đều ngây người, cô gái trên đất đột nhiên động đậy, chống ô loạng choạng đứng lên.



Người vây bắt cô không tự chủ lui về sau.



Như vậy mà vẫn chưa chết...



Đôi mắt Tần Triệt mở trừng trừng nhìn cô đứng lên, từ một loại cảm xúc không cách nào nói rõ mà bình tĩnh lại.



"Bây giờ đến lượt tôi rồi."



Minh Thù nắm ô, giọng nói trầm thấp biến hóa kỳ lạ, dường như ác quỷ từ địa ngục đến đòi mạng, khiến người khác nghe đến tê cả da đầu.



Tiếng gió đảo qua bốn phía, mọi người đồng thời rùng mình.



Cái ô bình thường trong tay cô như thần binh lợi khí không gì phá nổi. Tiếng kêu thảm thiết bị tiếng súng che giấu, chỉ có thể nhìn người không ngừng ngã xuống nhưng những người đó cũng không chết, tất cả đều còn lại một hơi thở.



Thẩm Viễn Chiêu có chút sợ hãi, hắn chậm rãi lui về phía sau, cuối cùng chạy trốn.



Sợ hãi. Hắn cảm thấy sợ hãi.



"Thẩm tổng, muốn đi đâu đó?"



Giọng nói u ám vang lên sau lưng hắn, giống như kề sát thì thầm bên tai hắn.



Thân thể Thẩm Viễn Chiêu chợt ngừng lại, hắn muốn chạy nhưng nhúc nhích thế nào cũng không được. Sau một giây, thân thể theo đường cong bay lên không trung, nặng nề đập xuống đất. Lục phủ ngũ tạng hắn như muốn bay ra.



Hà Thư Quốc không biết có phải sợ đến choáng váng không, cho đến khi Thẩm Viễn Chiêu bị đánh ngất, ông ta mới nhớ phải chạy trốn. Mới chạy vài bước thì ông ta đã bị người xông lên vây lại. Người ông ta sắp xếp nghe tiếng động lớn vậy cũng không xuất hiện, nhất định đã xảy ra chuyện.



Hà Thư Quốc lui về, ông ta thấy Minh Thù đứng trước mặt Tần Triệt, khom lưng cởi trói cho hắn, tóc che lại mặt Minh Thù hoàn toàn không thấy biểu cảm gì.



Nhưng hắn giống như Thẩm Viễn Chiêu, có một nỗi sợ hãi...



Đứng ở đó không phải là người.



"Anh trai, lần sau phải cẩn thận chút."



Minh Thù ngẩng đầu, miệng cười như cũ: "Bớt làm chuyện dấn thân mạo hiểm, không phải biến số nào anh cũng có thể nắm chắc trong tay."



Sợ hãi đè nén trong không khí tiêu tán trong nháy mắt. Đôi môi khô khốc của Tần Triệt giật giật:



"Giống như em sao?"



Trong kế hoạch của hắn không có cô.



Minh Thù đang muốn nói đúng vậy nhưng thân thể không nghe sai khiến, có chút thoát lực mà trượt xuống, Tần Triệt nhanh tay nhanh mắt đón lấy cô.



"Tiểu Ly..."



Đau đớn kéo đến, cô theo bản năng vuốt ngực mình... Chất lỏng ấm áp nhuộm đỏ ngón tay cô.





Tại sao lại như vậy?



Vết thương không biến mất.



[Thọ mệnh sắp hết, chuẩn bị rời khỏi không gian.] Hài Hòa Hiệu chậm rãi nói.



Dù cho ký chủ tự mang plugin(*) cũng không tác dụng, thời điểm nên chết vẫn phải chết.



Chỉ là...



Nó hẳn là muốn hỏi, rốt cuộc ký chủ mang plugin gì... Quên đi, dù sao có giá trị thù hận là đủ rồi.



"Tiểu Ly..."



Tần Triệt không dám động Minh Thù, rống lên với người phía sau: "Gọi cấp cứu!"



Biết thân thể này sống không nổi, Minh Thù cũng không phí sức đè vết thương, mà tùy ý để máu chảy ra nhuộm đỏ quần áo của người đàn ông.



Minh Thù bình tĩnh nhìn hắn.



Đôi mắt cô bình tĩnh nhìn hắn, trong suốt trước sau như một, không có mê mang và đau khổ, không hề để ý bản thân sắp đối mặt những gì.



"Đừng sợ, bác sĩ sẽ nhanh đến, em sẽ không việc gì."



Tần Triệt che vết thương cho Minh Thù: "Tôi sẽ không để em xảy ra chuyện gì."



"Thế nhưng, em vẫn sẽ chết."



"Không đâu."



Tần Triệt giống như đang giận dỗi, nghiến răng trừng cô, viền mắt sắp đỏ: "Em sẽ không chết."



Đột nhiên, Minh Thù nở nụ cười, làn sóng gợn trong đáy mắt trong suốt dập dờn khiến người khác say lòng, cô nhẹ nhàng nói:



"Em sẽ chết."



Rất nhanh thôi.



Sắp chết rồi.



Tần Triệt không tiếp tục tranh cãi mà chỉ la lối với người bên cạnh, bảo bọn họ giục bác sĩ.



Người trong ngực hô hấp càng ngày càng yếu.



Đến cuối cùng... Hoàn toàn không nghe thấy nữa.



Tần Triệt lẳng lặng nhìn người trong ngực, ngay cả lời sau cùng cô cũng chưa nói với hắn, chẳng lẽ ghét mình đến thế sao?



Bốn phía ngày càng tĩnh lặng, tiếng mưa rơi dừng lại.




Chiếc ô hư hỏng lẻ loi trơ trọi nằm trong máu tươi, chẳng biết lúc nào mà người xung quanh đều biến mất không thấy.



Tần Triệt đưa tay móc trong túi âu phục, một hồi lâu mới móc ra một cái hộp.



Hắn mở hộp lấy một chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út của Minh Thù, vừa vặn không rộng không chật. Phía trên mặt kim cương hiện lên ánh sáng, lộng lẫy tinh xảo, vô cùng xứng với ngón tay của cô.



Cái này vốn chuẩn bị vì cô. Hắn dự định kết thúc chuyện này, sẽ cầu hôn với Minh Thù mặc kệ có thành công hay không...



"Em bằng lòng lấy tôi không?"



...



"Vậy... Vị tiên sinh đó đâu?" Người dẫn chương trình tò mò hỏi Giang Đóa.



Giang Đóa xin lỗi điều chỉnh lại cảm xúc: "Không biết, tôi không thấy anh ta nữa."



Người dẫn chương trình thổn thức: "Người bạn của Giang tiểu thư nhất định sẽ hạnh phúc trên thiên đường."



Giang Đóa bật cười: "Chỉ cần có đồ ăn vặt, cô ấy ở đâu cũng sẽ hạnh phúc."



Trong lòng Giang Đóa, từ trước đến nay Minh Thù đều không phức tạp. Chỉ cần có đồ ăn, bảo cô hái sao xuống cho cô ấy, có lẽ cô cũng vui lòng.



...



Nhiều năm sau, Tần Triệt vô tình thấy chương trình của Giang Đóa, hắn cẩn thận nghe tự thuật trong miệng Giang Đóa.



Sau chương trình, Giang Đóa nhìn màn ảnh nói: "Bọn họ rất xứng đôi, là cặp đôi phù hợp nhất tôi từng thấy, nhưng bọn họ không thể bên nhau, có lẽ đôi khi không hoàn mỹ càng làm người ta khắc sâu ký ức."



Tần Triệt vuốt ve ngón áp út của mình, một chiếc nhẫn ở nơi đó, còn một chiếc khác ở trên dây đeo cổ.



"Nguyễn Ly..."



Tần Triệt thở dài nhìn vào khoảng không: "Chuẩn bị rời đi."




[Cửu thiếu, rốt cuộc anh cũng đi, tôi còn tưởng anh tính dưỡng lão ở đây.]



Có sự thở phào ghét bỏ trong giọng của hệ thống.



Lúc Nguyễn Ly chết, trạng thái của Tần Triệt làm nó cực kỳ lo lắng, nhưng lúc sau Tần Triệt đã khôi phục bình thường, xử lý chuyện của Hà Thư Quốc và Thẩm Viễn Chiêu đâu ra đó, quét sạch tất cả chướng ngại vật của Tần gia rồi hoàn thành nhiệm vụ.



Nguyên nhân Hà Thư Quốc nhắm vào Tần gia thật ra làm người ta có chút dở khóc dở cười. Năm đó, sau khi mẹ Tần Triệt qua đời, Hà Thư Quốc vẫn luôn nghi ngờ cái chết của bà.



Không biết là ai làm, vậy thì diệt gọn cho rồi, hung thủ đều sẽ ở bên trong.



Có lẽ Hà Thư Quốc giận cũng có giận lây Tần Triệt, đều tại hắn sinh ra mới dẫn đến mẹ hắn bị người ta hại chết.



Hắn cũng không có ý định muốn mạng Tần Triệt, chỉ là muốn hủy diệt Tần gia rồi đưa Tần Triệt ra nước ngoài, nhưng sau đó lại xảy ra biến cố của Thẩm Viễn Chiêu này, hắn muốn Minh Thù chết.



Lúc này mới có màn sự cố kia.




Tần Triệt hồi lâu mới hừ lạnh: "Ta là người không có lý tưởng như vậy sao?"



[Dạ dạ dạ, Cửu thiếu cực kỳ có lý tưởng. Anh chính là vầng trăng sáng trên bầu trời kia, không ai sánh bằng.]



Lúc này hệ thống cũng không dám làm trái với Tần Triệt.



"Hừ!"



...



Minh Thù trở lại phòng mây trắng, theo thói quen nói bừa vài câu, ngáp nói:



"Tiệm ăn tiếp theo."



[Không cần nghỉ ngơi sao?]



"Không. Trẫm muốn ăn."



Hài Hòa Hiệu đành phải quét tư liệu.



Họ tên: Minh Thù.



Giá trị thù hận: 40000.



***:***



Nhiệm vụ nhánh: Chưa hoàn thành.



Minh Thù hơi kinh ngạc: "Sao nhiều như vậy? Ngươi tính sai rồi?"



Không phải chưa hoàn thành nhiệm vụ nhánh sao?



"Còn mục phía dưới đánh số của ngươi là cái trò gì?"



Mẹ nó, còn đánh số, thật là Hài Hòa Hiệu mà!



[Giá trị thù hận đạt đến giá trị nhất định có thể kiểm tra hạng mục ẩn giấu.] Hài Hòa Hiệu chỉ giải thích chuyện đánh số.



"Ngươi nói cho ta biết giá trị nhất định kia là bao nhiêu?"



[Một trăm vạn.]



Minh Thù cười ha ha.



Ngươi hài hòa, ngươi lợi hại.



Kết thúc không gian thứ sáu.



(*) Plugin: Chính là một module bổ sung một chức năng nào đó mà bạn có thể cài vào WordPress.