Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 163: Bút Ký Zombie (32)




Hiện tại, vì Ninh Nhạc mất tích, bọn họ bị zombie bao vây tấn công.



Vì Minh Thù đột nhiên quyết định rời khỏi chỗ đó, nhiều người mới được cứu như vậy.



Cho nên cuối cùng cán cân vẫn nghiêng về phía Minh Thù.



Có đôi khi quyết định một việc, thực ra không cần chứng cứ gì cả, chỉ cần đại đa số người cho là như vậy, thì chuyện sẽ thực sự là như vậy.



Minh Thù chỉ đơn thuần nghĩ Ninh Nhạc muốn làm gì đó, cần dời sang chỗ khác bảo vệ đồ ăn vặt, không nghĩ tới sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.



Có điều có thể kéo giá trị thù hận, không sao.



"Ninh Nhạc, thực sự là cô..."



Bạch Tuyết Vy bi thương: "Vì sao?"



"Không phải tôi." Ninh Nhạc vẫn chối đây đẩy.



Ninh Nhạc không thể thừa nhận.



Chỉ cần cô ta một mực khăng khăng, những người này không có chứng cứ, cho dù nghi ngờ cô ta thì cũng không có cách nào.



"Nhạc Nhạc..."



Đột nhiên Trần Duy run run gọi Ninh Nhạc một tiếng.



Trong lòng Ninh Nhạc run lên, trực giác nói cho cô ta biết không tốt.



Nhưng cô ta không kịp ngăn cản, Trần Duy run giọng nói: "Nhạc Nhạc, tới nước này rồi cậu liền thừa nhận đi, tối hôm qua là cậu đánh thức mình, sau đó dẫn zombie đến."



Người bên cạnh lập tức hét lớn giận dữ: "Ninh Nhạc, cô còn gì để nói không?"



Trần Duy là người của Ninh Nhạc, hai người đồng thời mất tích, lúc này Trần Duy nói ra những lời này, gần như là chứng thực Ninh Nhạc dẫn zombie đến.



"Cậu nói mê sảng cái gì vậy?"



Ninh Nhạc sắc mặt hơi thay đổi, cao giọng.



Trần Duy co rúm, tiếp tục nói: "Cậu nói là muốn cho Diệp Miểu sống không bằng chết, cậu còn nói là cô ta không chết thì cũng phải khiến cô ta trở thành tội nhân."



Ấn đường (1) của Ninh Nhạc giật mạnh.



Trạng thái của Trần Duy có chút không thích hợp, cô ta chỉ nói liên miên không dứt, không nhìn Ninh Nhạc, cũng không nhìn người khác.



Minh Thù nhìn về phía Hứa Sóc, hắn không nhanh không chậm lau chùi dao mổ sáng bóng trên tay. Dao mổ sáng như gương phản chiếu gương mặt của hắn, có vài phần kỳ lạ.



Dường như Hứa Sóc đã phát hiện.



Mặt mày nhẹ nâng, cười hời hợt, không tiếng động nhếch môi: "Không cần cảm ơn."



Minh Thù: "..."



"Trần Duy, cậu nói bậy bạ gì đó, tôi nói với cậu lúc nào?"



Ninh Nhạc căn bản không nghĩ tới Trần Duy lại đột nhiên phản bội.



Trần Duy giống như bị hù dọa, giật lùi ra phía sau, lắc đầu nói: "Nhạc Nhạc, bọn họ cũng đã biết, cậu thừa nhận đi, bây giờ nói dối cũng không có ý nghĩa gì."



Ninh Nhạc tức giận đến mức thiếu chút nữa phun ra máu.



"Ninh Nhạc, đồng bọn cô cũng chỉ ra cô, cô còn muốn nói dối?"



"Tôi không nghĩ tới cô lại ác độc như vậy."



"Lại muốn ném chúng tôi cho zombie, ban đầu tôi thực sự là mắt mù rồi."



Đối mặt với sự tức giận của mọi người, Ninh Nhạc giải thích, khuôn mặt tái nhợt yếu ớt.



Ngay cả Bạch Tuyết Vy lương thiện đến có thể làm chị em với zombie cũng nhìn cô ta với vẻ mặt thất vọng.



Ninh Nhạc nghiến răng, xuyên qua đám người nhìn về Minh Thù ở phía sau.



Nhất định là Diệp Miểu giở trò quỷ.



Minh Thù cười càng rực rỡ, hận thì tốt rồi, dường như thấy giá trị thù hận đang lần lượt tăng lên.



"Đuổi cô ta ra ngoài, đuổi ra ngoài!"



"Giết cô ta, nếu không có Diệp Miểu, nói không chừng chúng ta đã chết hết, phải giết cô ta."



"Đuổi ra ngoài là được, dù sao một mình cô ta ở mạt thế đoán chừng cũng sống không được bao lâu."



"Phải giết cô ta, người phụ nữ ác độc như rắn rết vậy, làm sao biết cô ta có trả thù chúng ta hay không?"



Mọi người mồm năm miệng mười nói ra biện pháp xử lý Ninh Nhạc.



Ninh Nhạc vừa tức vừa hận, biết mình không thể ở đây nữa. Lấy súng bên hông ra, nổ hai phát súng về phía đám người, nhanh chóng đẩy người bên cạnh ra, bước mấy bước vọt đến bên cửa sổ nhảy xuống.



Có người nổ súng, nhưng thân thủ của Ninh Nhạc quá nhanh, cũng không tạo thành thương tổn gì cho cô ta.



Ninh Nhạc nhanh chóng biến mất khỏi tòa nhà.



Mọi người quay đầu lại, đã thấy Trần Duy ngã trên mặt đất, trên ngực là máu tươi giàn giụa.



Vừa nãy Ninh Nhạc nổ súng, là nhắm bắn vào Trần Duy.



Trần Duy vẫn chưa tắt thở, vẻ đờ đẫn trong mắt cô ta chậm rãi rút đi, biến thành mê man đau khổ.



Cô ta không nhớ rõ tại sao mình lại nằm trên mặt đất.



Đau quá...



Mau cứu tôi...



...



Ninh Nhạc bỏ chạy, bên ngoài đều là zombie, khẳng định mọi người không có khả năng đuổi theo, tức giận mắng vài tiếng đầy tức giận.



Minh Thù tựa vào cây cột, nhìn Hứa Sóc đang xoa xoa giữa trán:



"Sao anh có thể khống chế cô ta?"




Dị năng của hắn không phải chỉ có thể xác nhận được dị năng của người khác là gì sao?



Sao có thể khống chế được Trần Duy.



Hứa Sóc buông tay xoa trán: "Đây chẳng qua là một dị năng của tôi, là một loại dị năng có thể lợi dụng sức lực tinh thần, khống chế người khác."



Một người đồng thời có hai dị năng không có gì kỳ lạ, nữ chính giả còn là toàn hệ cơ mà.



Nhưng người đàn ông trước mặt này, lại đồng thời có hai dị năng hiếm gặp.



"Có phải đang sùng bái (2) tôi không?" Hứa Sóc nháy mắt quyến rũ Minh Thù.



Sùng bái cái con khỉ.



Minh Thù xoay người bước đi.



"Này, tôi giúp cô chuyện lớn như vậy, cô không báo đáp tôi sao?"



Hứa Sóc bùng nổ đuổi theo Minh Thù: "Nếu không có tôi, người bị đánh đuổi bây giờ nói không chừng sẽ là cô."



Hắn dễ lắm sao!



Cô gái này chẳng có lấy một chút tình cảm.



Minh Thù không chút lưu tình cười nhạo: "Đội này là của tôi, người bị đánh đuổi chỉ có thể là bọn họ, sao lại là tôi, chỉ số thông minh bị thiếu mất à."



Hứa Sóc: "..."



Không còn lời nào để nói.



...



Chuyện của Ninh Nhạc, làm mọi người không còn bất mãn với Diệp Miểu như trước, cho nên sau đó công việc thu xếp cũng coi như thuận lợi.



Nhưng mà bọn họ cũng không tìm được con zombie kia.




Bên phía Đinh Thu Dịch cũng không có động tĩnh gì, phỏng chừng cũng không tìm được con zombie kia.



Vài ngày sau, Hứa Sóc liền nhịn không được, cả ngày hô to gọi nhỏ với Minh Thù, cuối cùng kẻ bị đánh không phải chính là hắn sao.



"Con chó kia của cô đâu?"



Hứa Sóc đến trước mặt Minh Thù, hơi tò mò hỏi.



Minh Thù liếc nhìn hắn, cười: "Không phải nó đang ngồi xổm ở đây sao?"



Hứa Sóc lúc đầu còn không phản ứng kịp, chờ đến khi phản ứng kịp, lập tức nổi khùng:



"Cô không chọc tôi liền khó chịu?"



"Ừ, cả người khó chịu."



Khỉ chứ, không chọc ngươi, trẫm kéo giá trị thù hận thế nào?



Ngươi nha mau hận trẫm một chút đi.



Trẫm buồn đến nỗi phải ăn thêm hai túi đồ ăn vặt, thứ này cũng không thèm hận trẫm.



Hứa Sóc nhanh chóng dập tắt lửa giận, lão tử không tính toán với kẻ bị bệnh thần kinh.



Phải có trách nhiệm yêu thương bệnh nhân thần kinh.



Hắn chọt chọt Minh Thù: "Đem con chó bảy màu kia ra đây cho tôi nhìn một cái."



Mấy ngày nay hắn một mực đi tìm, nhưng ngay cả cọng lông cũng chưa từng thấy.



"Tôi không có con chó bảy màu nào cả."



Chó bảy màu, đột nhiên thật tức cười.



Chó bảy màu xù lông ở trong túi Minh Thù mài móng vuốt.



Hắn mới là chó, cả nhà hắn đều là chó.



Mặc kệ Hứa Sóc ầm ĩ thế nào, Minh Thù cũng không lấy thú nhỏ ra.



Thú nhỏ lên sân khấu chính là Mãn Hán Toàn Tịch.



Mời không nổi, mời không nổi, mời không nổi.



...



Năm ngày sau.



Minh Thù và Đinh Thu Dịch hội họp, Đinh Thu Dịch thu hoạch được nhiều hơn so với Minh Thù, tìm được một thi thể zombie nhìn qua có hơi đặc biệt, tinh thể thì đã bị người khác lấy đi.



Nhưng có phải là con zombie cấp 3 hay không thì cũng không biết.



Cuối cùng, đương nhiên cũng không tìm được con zombie cấp 3 kia.



Tổn thất của đội quá lớn, nhưng đến thì cũng đến rồi, không thể đến uổng phí.



Sau khi hội họp, Đinh Thu Dịch tổ chức mọi người thu thập một đợt vật tư, lúc này mới khởi hành về căn cứ.



Hứa Sóc vừa về đến căn cứ liền nghiên cứu thi thể kia, Minh Thù về nhà phát hiện không thấy dì Ninh đâu, vừa hỏi mới biết được mấy hôm trước Diệp Kỷ An đã sa thải dì Ninh. Đến nỗi tất cả mọi người đều không biết nguyên nhân.



Cho dù là cô không đuổi dì Ninh đi, cuối cùng dì Ninh cũng đã đi rồi.



Cho nên cốt truyện này đều sẽ đi theo quỹ đạo.



Vậy tiếp theo hẳn chính là Ninh Nhạc lập mưu để zombie tấn công căn cứ?



***



(1) Ấn đường: Là bộ vị nằm giữa hai đầu lông mày và là nơi tiếp giáp với phần trán, biểu hiện chủ yếu cho vận mệnh của con người.



(2) Sùng bái: Kính phục đến mức như tôn thờ.