Nghiêm Nhất Huân làm lính đặc chủng vốn chính là một cá thể đàn ông lực cường hãn, còn có được danh khí đặc thù vương giả, nếu như là con gái bình thường, anh muốn tận hứng phát tiết xong du͙ƈ vọиɠ, cô gái cùng anh giao hợp có khả năng sẽ không chịu nổi hạ thân chảy máu hoặc hôn mê. Cũng may mắn anh gặp Nhiễm Tái Tái có được đông đảo danh khí dục nữ, tiểu huyệt trùng trùng điệp điệp chặt chẽ ướŧ áŧ, có thể khiến giác quan đàn ông kíƈɦ ŧɦíƈɦ đạt tới gấp năm lần trở lên, năng lực chịu đựng cũng so với con gái bình thường mạnh hơn, thêm cô trước đó ăn một viên Đoàn tụ, bởi vậy Nghiêm Nhất Huân suốt cả đêm trừu sáp, cô ngoại trừ cửa huyệt sưng đỏ như màn thầu, vòng eo đau nhức không nên thân, cũng không bị tổn thương quá mức thảm liệt.
Buổi sáng, Nhiễm Tái Tái đầu não mông lung, ý chí u ám nhìn ánh sáng bên ngoài mờ mờ, nhớ hôm nay còn phải báo danh, không cách nào, chỉ có thể xa xỉ sử dụng một thẻ chữa trị thật vất vả mua, vì thẻ năng lượng chữa trị không chỉ có thể chữa trị vết thương, hơn nữa còn có thể hóa giải thân thể đau nhức khôi phục thể lực thích hợp. Về sau, Nhiễm Tái Tái khôi phục bình thường ở trong ánh mắt Nghiêm Nhất Huân phức tạp lại thâm trầm, trên môi anh cắn một cái, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Nhiễm Tái Tái tắm rửa xong, Nghiêm Nhất Huân cũng đã tắm rửa hoàn tất, mặc chỉnh tề. Lúc này ngoài cửa sổ ánh sáng mỏng rực rỡ như thu hoa, chiếu vào người đàn ông tuấn mỹ đứng trước cửa sổ, hiện ra một mị lực khác. Khuôn mặt cương nghị quả cảm, cứng rắn như sắt thép rèn luyện, một đôi mắt lạnh lẽo như băng, quân phục vừa người nghiêm cẩn bao vây dáng người thẳng tắp giấu giếm vô hạn lực bộc phát, tăng thêm khí tràng thu liễm sắc bén, tuyệt đối có thể xem là hấp dẫn trong quân phục, làm cho người Nhiễm Tái Tái trong nháy mắt nước bọt bài tiết, thanh âm càng kiều mị, bổ nhào bên cạnh anh, "Anh ~~ "
Cô gái chỉ quấn khăn tắm, da thịt tuyết trắng trần trụi ra mảng lớn, hai chân thon dài tràn ngập co dãn ẩn ẩn sáng bóng, một đôi mắt đẹp chiếu sáng rạng rỡ, tóc dài xõa mang theo hơi nước nhàn nhạt, trước ngực hai tòa ngọc phong phảng phất muốn bật tung khỏi trói buộc, khuôn mặt nhỏ tăng thêm yêu diễm vũ mị đỏ mặt còn chưa tiêu tán, môi đỏ tươi cong lên với anh, bụng dưới Nghiêm Nhất Huân xiết chặt, tiếng nói nháy mắt trầm thấp vô cùng, "Nếu như em lại câu dẫn anh, không đi nữa nhé!"
"..." Bị anh cảnh cáo, Nhiễm Tái Tái cuối cùng thành thành thật thật thu thập xong, cáo biệt bố Nghiêm một mặt thâm ý cùng mẹ Nhiễm hai mắt đẫm lệ mơ hồ, cùng Nghiêm Nhất Huân đồng hành đến địa điểm quân đội chỉ định, thẳng đến khi anh dặn dò tất cả chuyện phải chú ý xong, cũng bắt cô cam kết rất nhiều điều, cô mới mang bờ môi sưng đỏ được cho phép lên toa xe đến địa điểm chỉ định, chậm rãi rời xa trong tầm mắt sâu hút của Nghiêm Nhất Huân.
...
Buổi sáng gần lúc chín giờ, Nhiễm Tái Tái cuối cùng tới cửa chính quân doanh. Điểm tiếp tân binh nhập ngũ đỏ tươi bắt mắt, người đăng kí quân trang thuần một sắc xanh lá, Nhiễm Tái Tái rất xa liền thấy, lấy giấy báo danh trong thẻ dự trữ, chọn một hàng tương đối thưa thớt, chậm rãi đứng xếp hàng.
"Chào, tôi là..." Đến Nhiễm Tái Tái, cô vừa tháo kính râm xuống, còn chưa kịp nói tên, liền bị nam binh đang cho cô đăng ký ngắt lời.
"A a, mỹ nữ ——!!!" Giọng nam kích động tất cả ngay người đăng ký cùng xếp hàng, con mắt đồng loạt quét về phía Nhiễm Tái Tái.
Một bộ váy trắng theo gió giương nhẹ uyển chuyển, bọc lấy dáng người uyển chuyển tỉ lệ hoàn mỹ, làm cho người suy tư, khăn lụa vàng nhạt cùng màu đỏ giao nhau cô khoác trên vai, khuôn mặt nhỏ không che trắng nõn như ngọc, kiều diễm động lòng người!
"..." Nhiễm Tái Tái đã quen ánh mắt đàn ông kinh diễm lại chần chờ, bình tĩnh ưu nhã cười yếu ớt, chờ nam binh đối diện hoàn hồn đăng ký.
Khi Nhiễm Tái Tái làm xong thủ tục nhập ngũ lĩnh xong đồ dùng hàng ngày, đã sắp tới mười giờ rồi. Cô theo chỉ dẫn, tới ký túc xá, 502, gian phòng coi như rộng rãi bày bốn giường, trên là giường, dưới là bàn, trái phải đều có tủ, ánh nắng sung túc, toàn bộ ký túc xá không nhuốm bụi trần.
Nhiễm Tái Tái tìm tới vị trí của mình, trải tốt giường chiếu, thu thập sơ hành lý, liền lấy thẻ năng lượng luyện tập sơ kỳ lên bàn, đối chiếu quyển nhập môn phù sư thật dày tiếp tục suy nghĩ luyện tập.
Ngòi bút nhu hòa nhẹ nhàng lướt trên thẻ màu đen, đường cong màu trắng tinh tế trôi chảy từ ngòi bút kéo xuống, ngòi bút không ngừng nhẹ chuyển, trên mặt thẻ lớn chừng bàn tay đường cong trắng không ngừng tăng nhiều, thời gian dần trôi qua, một đồ án huyền ảo theo ngòi bút hoạt động mà không ngừng trở nên càng thêm phức tạp. Sau cùng, ngòi bút linh động thay đổi nhẹ nhàng, trùng điệp đủ chọn, kết một điểm cuối cùng, tùy theo, trên thẻ đồ án vẽ phác thảo hoàn tất tia sáng màu trắng lưu chuyển ra, trong tầm mắt cô khẩn trương đột nhiên ngưng dừng, tùy theo chậm rãi ảm đạm.
"Thất bại!" Nhiễm Tái Tái cầm tấm thẻ, thở dài, "Lâu như vậy, làm sao vẫn không thành công!" Ngẫm lại sai lầm trước đó, chậm rãi thu liễm cảm xúc, nhớ chính xác tiêu chuẩn, lần nữa cầm một thẻ trống khác, bắt đầu một lần nữa vẽ phác thảo! Cứ như vậy, Nhiễm Tái Tái không ngừng sửa đổi, sửa đổi, đề cao, một mực luyện tập cổ tay đau buốt nhức, gần qua buổi trưa cô mới ngừng bút.
Nhớ thời gian dùng cơm quy định nghiêm khắc, 12 giờ ăn, 13 giờ kết thúc, Nhiễm Tái Tái đưa tay nhìn thời gian, xếp lại sách cùng thẻ trên bàn, thuận tiện tắm rửa thay quân trang mới phát, liền theo hướng đánh dấu nhà ăn đến.
Trong quân đội hết thảy đều chỉnh chỉnh tề tề, không nhuốm bụi trần, xanh hoá rất nhiều, phóng tầm mắt nhìn, đầy mắt lục sắc, trên đường chỉ có linh tinh mấy người, xem ra cũng đến phòng ăn. Phàm là người nhìn thấy Nhiễm Tái Tái, mặc kệ nam nữ đều không hẹn mà cùng dò xét cô trên dưới, Nhiễm Tái Tái chỉ có thể một mực bảo trì mỉm cười, trong lòng suy nghĩ, làm sao nhập ngũ rồi bề ngoài cô càng xuất trần nữa nha.
Khi cô rốt cục vào nhà ăn, chọn cửa bắt đầu xếp hàng chờ đợi mua cơm, mười nam binh trước cô đột nhiên cùng chung chí hướng dịch ra, đều nhịp nhường một con đường cho cô.