Trong Vạn Pháp điện, Sùng Lẫm lờ mờ cảm giác rằng giữa hắn và đảo truyền thừa có liên hệ với nhau. Hắn nhắm mắt lại, thần thức bung tỏa không kiềm chế, hắn thậm chí có thể ' nhìn thấy ' thân ảnh tất cả các tu sĩ khác. Không chỉ như thế, thân phận truyền thừa thậm chí còn để hắn hiểu rằng các cấm chế ở đây hắn có thể đơn giản khống chế.
Ánh mắt đảo qua, hắn tìm được thiếu nữ làm hắn có cảm giác phức tạp.
Giữa cát vàng, một thân bạch vũ y hoa lệ của nàng dị thường bắt mắt, lúc này, nàng đang vung một thanh phi kiếm bình thường, chiến đấu với năm người cát khổng lồ, không khí dù căng thẳng, nhưng thứ hấp dẫn người ta nhất vẫn là dáng người nhu mỹ của nàng.
Thân hình nhỏ xinh phản kích rất nhanh chóng với các tấn công, vừa đánh vừa lui, mỗi khi bị vây kín đều nhanh chóng bứt ra, nhẹ nhàng xoay người tránh né, vòng eo mềm mại, đôi mắt linh động, trong đầu đột nhiên bứt ra ý nghĩ, "Áo hoa mỏng manh bọc eo mềm, mắt sáng như sao ánh hoa hoè".
Nhưng hắn cũng nhìn ra vấn đề của nàng, nàng vì sợ bị vây kín nên phải né tránh diện rộng, cứ như vậy thể lực cùng tu vi của nàng sẽ tiêu hao rất nhanh, hơn nữa, vì đối thủ quá đông, lực công kích của nàng bị phân tán, càng như vậy, nếu nàng không thể chớp thời cơ tiêu diệt hai đến ba đối thủ trước, chờ đến khi thể lực cạn kiệt chính là lúc nàng phải đối mặt với nguy cơ.
Như hắn đoán, không bao lâu, khi nàng tránh tấn công phía trước cùng tập kích quyền cước hai bên, người cát phía sau lập túc đánh tới, lúc này nàng chỉ có thể tận lực vung phi kiếm chém ngược, động tác không đủ nhanh, người cát khổng lồ không tránh mà tiếp tục tấn công, cho dù nàng né tránh hết sức nhưng vai phải vẫn trúng quyền, nàng mất cân bằng, chật vật bị đánh ngã.
Tuy rằng nàng khinh thân bay lên rất nhanh, nhưng nàng vẫn mất đường lui, bị lũ người cát bao vây tứ bề. Lúc sau nàng khẽ cắn môi, cuối cùng nhanh chóng quyết định, mặc kệ công kích ba bên, trước hết phải giải quyết tên khổng lồ trước mặt.
Còn bốn tên, cuối cùng nàng cũng tìm được cơ hội, chống lại công kích phía sau, tiêu diệt được một. Nhưng cho dù có vũ y phòng ngự bảo hộ, nàng vẫn bị trúng hai quyền đau xốc phế phủ, bắn tung lên trời rồi rơi xuống, khóe miệng nhểu máu tươi.
Chính lúc này, ấn đường Sùng Lẫm nhíu chặt, cảm giác mãnh liệt cho hắn biết hắn không muốn nàng bị thương, khi máu đỏ tràn ra từ khóe môi nàng, trong lòng hắn tự dưng cực kỳ đau đớn...
Hắn thử dùng hơi thở của mình ra lệnh cho cấm chế, 'Giảm mức khảo hạch xuống thấp nhất cho nàng! '
Ngay lúc Sùng Lẫm ra lệnh, không gian bên Nhiễm Tái Tái liền biến hóa.
Nhiễm Tái Tái đau chảy nước mắt, nhưng nàng biết đây là khảo hạch nàng phải trải qua, chỉ trách kinh nghiệm đối địch của nàng quá ít. Nàng nắm chặt phi kiếm lại lần nữa đứng lên, đánh đến thân ảnh bên phải, tuy rằng kiếm khí sắc bén cực điểm cộng thêm yếu tố bất ngờ, nhưng nàng biết không thể ra đòn chí mạng cho người cát được, ai ngờ, người cát khổng lồ lại như bị đánh đúng chỗ, nổ banh tán loạn, cát vàng sái lạc...
Nhiễm Tái Tái đột nhiên ngây ngốc... Chẳng lẽ ngực là nơi trí mạng của người cát?
Nhanh chóng đột phá vòng vây, tránh công kích hai bên, Nhiễm Tái Tái hơi thở hỗn loạn, hai mắt chớp chớp nhìn hai thân ảnh thật lớn đang lao đến, "Hay là cứ thử lại lần nữa nhỉ?"
Đối mặt với hai người cát khổng lồ, nàng tránh đối kháng chính diện, tìm được cơ hội lại toàn lực công kích ngực, phanh, phanh, hai thân ảnh lần lượt tán loạn, Nhiễm Tái Tái nhìn hai đụn cát vàng mà sững sờ ở tại chỗ.
Mấy tên khổng lồ đó đều lấy ngực làm nhược điểm mệnh môn á?!!... Sao nàng vẫn cảm thấy chuyện này rất quái dị nhỉ? Một con rối tùy ý hình thành còn không chọn ngực làm mệnh môn, Minh Hoa Thần Quân đúng là kỳ lạ...
Lúc này, Sùng Lẫm im hơi lặng tiếng thu hồi ánh mắt nhu hòa, đọc quy tắc của Vạn Pháp điện, bắt đầu chọn công pháp.
Kế tiếp, Nhiễm Tái Tái nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục xuất phát, nhưng khi người cát khổng lồ lại hình thành trước mắt nàng, hai mắt nàng trợn to, lẩm bẩm tự nói, "Sao thế này? Sao mình cứ cảm giác mức độ khó hạ đi rất nhiều rồi??"