"A... Đừng mạnh như thế... A... Thật lớn.... Nhẹ thôi... A... Nam Lê Xuyên.... Buông ra... A..."
"Anh không buông, không buông... Nếu không có em anh biết nên làm sao bây giờ... Tái Tái...... A——" Chạm phải kim thịt mềm châm, Nam Lê Xuyên cực độ hưng phấn run rẩy, nắm chặt eo nhỏ vặn vẹo, căng mông động eo, càng thêm mạnh mẽ cấp tốc va chạm, "Em cũng thích phải không Tái Tái, anh làm em suиɠ sướиɠ sao? Đúng không, anh làm em thực sảng đúng không, Tái Tái, nói cho anh nghe, em rất thích anh như thế này đúng không!"
"A a....Đừng ... Nam Lê Xuyên.... Quá lớn..... Không được..... A..." Nhiễm Tái Tái ửng hồng mặt, vô lực ôm lấy chàng trai, tinh mắt mê ly, dưới sự cuồng dã va chạm, bất lực lại vui thích khẽ gọi.
"Tái Tái, Tái Tái của anh, tất cả đều cho em!" Biết được người trong lòng đang vui thích, dục hỏa ngất trời trong Nam Lê Xuyên không hề khắc chế, hắn nâng eo Nhiễm Tái Tái càng cao, cánh tay khép chặt, lần nào cũng lút cán, mưa rền gió dữ thổi quét cô.....
"A a... Sâu quá... a..... Nam Lê Xuyên..... Quá sâu...... Không được a a a" Thâm nhập càng ngày càng sâu làm Nhiễm Tái Tái co rút, hoa tâm run rẩy, tựa khóc phi khóc khẽ gọi, thân mình cuộn tròn, đã bắt đầu ở trong lòng hắn mị hoặc run rẩy.
"Tái Tái, chờ anh, anh cũng muốn ra rồi ~~ ư" Người trong lòng đột nhiên mút chặt làm Nam Lê Xuyên cũng sướng đến cả người bị điện giật, mồ hôi từ giữa trán không ngừng nhỏ giọt, côn ŧɦịŧ cũng cứng rắn đến cực hạn, gân xanh bạo phát, đâm thọc nữ nhân loạn run, cuối cùng thao cắm trên dưới một trăm lần, trong tiếng nỉ non của Nhiễm Tái Tái, hắn toàn bộ phun ra ...
Bình ổn thật lâu sau, Nam Lê Xuyên mới hồi phục tinh thần lại, hắn nhìn Nhiễm Tái Tái nằm trong lòng mình nửa mất đi ý thức, lại yêu thương ấn trên trán cô một nụ hôn, bất đắc dĩ lại thống khổ nỉ non, "Tái Tái, anh nên bắt em làm sao bây giờ ~"
Nhiễm Tái Tái run rẩy trong cơn vui thích quá độ của thân thể, nhắm mắt trầm mặc, hắn say liền buông bỏ kiêu ngạo, tình yêu yếu ớt lại mãnh liệt khiến cô hiện tại cũng không biết làm sao bây giờ, cô tuy rằng biết Nam Lê Xuyên yêu cô, nhưng là cô còn có một mục tiêu chưa thành, không muốn cứ thế bỏ cuộc. Tất thảy đều ngăn không được ý muốn hoàn thành nhiệm vụ của cô... Hiện tại trước như vậy đi...
..................................................................