"Ngô ~~~" Nhiễm Tái Tái cũng không ngờ cậu nhanh như vậy, nhất thời có chút ngu ngơ. Bất quá, nghĩ lại, cô lại nhịn không được cười khẽ, thật sự là thiếu niên thuần khiết a, đoán chừng còn chưa từng thủ dâʍ nữa. Ngay khi cô muốn rời khỏi thân thể cậu, thu thập mình một chút, đột nhiên, tiếng mở cửa tít tít vang lên...
Không đợi Nhiễm Tái Tái đứng dậy xem xét, Tô Lạc vội vàng xoay người, đặt cô dưới thân, "Chớ đi, dễ chịu như vậy..."
"Ừm, mình không đi..." Nhiễm Tái Tái ôn nhu ôm lấy thiếu niên mè nheo ở trên người cô, rõ ràng nghe được một tiếng đàn ông đè thấp, "Tự giải quyết cho tốt." lạnh giọng cảnh cáo, sau đó tiếng đóng cửa tít tít vang lên lần nữa...
Nhiễm Tái Tái thở phào, bọn họ khẳng định là tra được mình mua thuốc gì, may mắn, thuốc này không chút tổn thương thân thể phái nam, trong mắt những người khác, mình cũng thích cậu ấy, cam nguyện một lần cuối cùng yên lặng hiến thân đi... Vì nhiệm vụ, mình cũng coi như tốn sức tâm tư!
"Chớ đi, còn muốn!" Tô Lạc cảm giác vừa rồi mình tới trạng thái cực hạn, mặc dù thần chí không đủ thanh tỉnh, nhưng cậu cảm giác được thân thể mình bị ma sát thật thoải mái, không khỏi chặn mềm mại dưới người mình, côn ŧɦịŧ bên trong dũng đạo non nớt, lại một lần bắt đầu ma sát, rất động, chậm rãi, du͙ƈ vọиɠ mềm nhũn một lần nữa đứng lên ~
"Ừm... Tô Lạc... Đừng nóng vội... Mình không đi... Ân... Nhẹ một chút... A! Nơi đó... A ân... Nơi đó, thật thoải mái... Nha... Rất thích... Tô Lạc... Ân a... Lại dùng lực chút... Nha... Thật giỏi!"
Hai tay Nhiễm Tái Tái vây quanh cổ thiếu niên, dùng mị nhục thật chặt bao khỏa vật cứng rắn, thân thể mềm mại kiều mị giãy dụa, thiếu niên bắt đầu có kỹ xảo va chạm hoa tâm của cô, cô tự động tách chân ra hai bên, nâng khe mông tiếp cận hạ thân thiếu niên, để cậu có thể đụng càng sâu, nước ngọt ngào vui sướng tùy ý chảy xuôi.
"A thật trơn, thật thoải mái ~~" Nhờ động tác của thiếu nữ, Tô Lạc càng thêm kích động, cậu thật sâu xâm nhập dũng đạo chặt chẽ kiều nộn, mà khi cậu vô thức đụng chạm kim thịt nhúc nhích, cắn môi thấp kêu một tiếng, tiếp liền dùng sức lần nữa va chạm đến, tiếp tục đụng chạm, càng sảng khoái đến cực điểm, mà thiếu nữ dưới người cậu chỉ có thể rút thân thể, không ngừng phát ra tiếng thở gấp nhϊếp hồn.
"A... Tô Lạc... Thật sâu... A ân... Mình... A... A... Thật tuyệt... Ân a... Sảng khoái... A ân... Quá suиɠ sướиɠ... A a... Lại sờ sờ nơi này!"
Hai tay Tô Lạc bị kéo một lần nữa nắm chặt nơi đứng thẳng mềm mại, theo bản năng dùng sức nắm chặt, thử xoa nắn, mang cho Nhiễm Tái Tái một chút đau đớn cùng vô tận run rẩy tê dại, hai chân cô mềm mại thật chặt quấn lấy thân eo tiêm gầy...
Thật lâu, khi toàn bộ giường lớn đều tràn ngập mùi thơm thiếu nữ mê người, tiếng thở dốc kiềm chế của thiếu niên cũng dần dần tăng lớn, nương theo thiếu nữ thút thít một tiếng run rẩy thét lên, hai người quấn giao cùng một chỗ, đồng thời tiến nhập cảnh sắc tuyệt mỹ ~~
Mà kíƈɦ ŧìиɦ một đêm vừa mới bắt đầu ~~
...
Một ngày, Phương Dập nhìn bóng lưng quen thuộc phía trước đeo túi xách nhỏ nhắn xinh xắn, nghĩ nghĩ, đuổi theo, nhìn trong tay thiếu nữ là đơn xin chuyển trường, cùng ánh mắt dị thường mệt mỏi, nhíu mày, "Em muốn chuyển trường sao Tái Tái, chẳng lẽ lâu vậy Lê Xuyên vẫn không có tin tức?"
Nhiễm Tái Tái thất lạc lắc đầu, "Không có.", sau đó cô cười khổ, nhìn bóng cây phía xa chập chờn, nhẹ nhàng thở dài, "Học trưởng Phương, em vừa xin chuyển trường xong, em đã, quyết định muốn quên anh ấy!"
Phương Dập cảm nhận được thiếu nữ đau thương, nghĩ đến mọi chuyện trước đó, nhịn không được mở miệng, "Lê Xuyên cũng thích em..."
Nhiễm Tái Tái thần sắc thanh cạn cười khổ với Phương Dập một tiếng, thấp giọng nói, "Ban đầu là em thận trọng tiếp cận anh ấy, làm anh ấy vui lòng, làm đồ ăn tặng anh ấy, muốn mỗi thời mỗi khắc bên anh ấy... Có lẽ, giờ anh ấy thấy mệt mỏi với em, cho nên mới không nói lời nào mà biến mất. Anh Phương Dập, anh cũng biết rõ ràng, nếu quả như thật là anh ấy xảy ra chuyện, anh vội vàng thông báo cho người nhà anh ấy thế, họ không thể bình chân như vậy, cho nên, anh ấy ra đi hẳn là không muốn ở chỗ này mà thôi, không tạm biệt chúng ta, có lẽ là vì, chúng ta... Đều không trọng yếu thôi!!"