Phương Dập thở hồng hộc đẩy cửa sân thượng, thấy Nam Lê Xuyên duỗi dài chân ngồi ở mép sân, nhẹ nhàng thở ra, "Quả nhiên là ở chỗ này, nghe nói cậu cãi nhau với người nhà, sao, vì chuyện muốn vào showbiz?"
Nam Lê Xuyên ngửa đầu nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, "Ân, bọn họ nói cho tớ đến trường học là nhượng bộ lớn nhất, tốt nghiệp phải về Australia."
Phương Dập tùy ý ngồi bên cạnh anh, an ủi nói, "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, cậu đừng nghĩ nhiều!"
"Ừm..." Nam Lê Xuyên ngửa đầu nhắm mắt lại, khẽ thở dài một cái, đúng vậy a, may mắn, mình còn thời gian.
"Bành ——" Phương Dập đột nhiên hung hăng vỗ vai Nam Lê Xuyên đang sa sút một cái.
Nam Lê Xuyên kinh ngạc một chút, sầu tư tạm dừng, hơi híp mắt lạnh lùng quay đầu, "Cậu muốn bị đánh sao?"
Phương Dập đặc biệt vô tội cười ngượng ngùng, xoa ngực thở dài, "Ai nha, thiên tài dương cầm Quách Huy mấy ngày tới muốn ở nhạc hôi ở sân thể dục Tinh Diệu, tớ còn định bám càng nhà cậu, xong, cậu trở mặt với họ, nhạc hội cũng không đùa, nhân sinh a, tràn đầy tiếc nuối a."
Nam Lê Xuyên mặc dù cũng tiếc nuối, nhưng nhìn ông bạn lúc này vẫn không tim không phổi, oán hận cắn răng, "Cậu chẳng lẽ thiếu chân tay sao?! Không mình đi mua nổi?"
Phương Dập vô cùng đáng thương đóng vai yếu đuối, "Tớ tứ chi kiện toàn, nhưng cậu nhẫn tâm à, người mua vé nhiều lắm, nghe nói xếp hàng một đêm cũng không nhất định có thể mua được a! Ban đêm lạnh vậy, cậu..."
"Cút ----" Không muốn nghe hồ ngôn loạn ngữ Nam Lê Xuyên hận không thể một cước đạp anh chàng khỏi sân thượng.
...
Ngày thứ hai, phòng tập 5
Phương Dập giơ tay, vui vẻ reo hò, "Lê Xuyên, nhìn xem, chúng ta có vé a, ha ha!"
Nam Lê Xuyên tay cầm điểm tâm sắc mặt nhu hòa, bất quá nghĩ đến cô bé vừa rời đi hôm nay gương mặt ửng hồng không bình thường, con ngươi xanh lam lo lắng. Nghe Phương Dập reo hò, đưa tay phản xạ tiếp nhận vé vào cửa nhạc hội trang nhã trong hộp đen, nhìn số ghế, lộ ra nét mừng, "Làm phiền nhà cậu mua à? Tiểu tử cậu còn có chút lương tâm!"
Phương Dập sờ lên tóc, có chút xấu hổ, "Ai nha, không phải tớ, là Tái Tái cho!"
Nam Lê Xuyên khẽ nhíu mày, "Tái Tái cho cậu, cô ngốc kia làm sao biết cậu muốn vé này?"
Phương Dập như tên trộm chớp mắt nhìn Nam Lê Xuyên, "Hôm qua gặp Tái Tái, cô ấy hỏi tớ vì sao cậu lên sân thượng, tớ nói cậu muốn đi nhạc hội không có vé rất thương tâm, sau đó không ngờ hôm nay Tái Tái liền đem vé cho tớ nha."
"Cái gì, hôm qua cậu nói cái gì!" Nam Lê Xuyên nghĩ đến động tác thiếu nữ hôm nay vô lực, vành mắt hơi đen, gương mặt ửng hồng, môi khô ráp, thân hình mệt mỏi, trong lòng bừng tỉnh, có chút nhói nhói. Cô ngốc kia hôm qua khẳng định tin lời Phương Dập đi xếp hàng mua vé.
Nghĩ đến cô ấy xếp hàng từ xế chiều, vì nhiều người, ban đêm tiếp tục đứng, chỉ mong buổi sáng có thể mua vé, ban đêm lạnh thế, cô ấy mảnh mai thế kia, chịu đựng vừa lạnh vừa đói, lại tử thủ không chịu đi, rốt cục mua được vé cũng không nghỉ ngơi, lại trở về làm đồ anh thích ăn, đi học, lại điềm nhiên như không việc gì kiên trì luyện múa lâu như thế, lại lẳng lặng đưa vé cho Phương Dập, thận trọng ngay cả một tia vất vả cùng yêu thương đều không lộ, tim anh liền đột nhiên đau nhức tột đỉnh.
Quá ngu, rất ngu ngốc, ngốc để tâm anh đau. Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng có cảm giác này, cũng không ai đối với anh tốt hơn, có thể vô tư, yên lặng, vì anh mọi chuyện đều cam nguyện, vì anh nỗ lực thích thứ anh thích. Anh kiệt lực khống chế hô hấp mình, chỉ cảm thấy nhu ruột bách chuyển, tâm nhói nhói lại tràn đầy ngọt ngào.
"Thật là đồ đần a ~~" Nam Lê Xuyên không tự chủ được che ngực mình, lộ ra một nụ cười ấm áp, nghĩ cô nhóc vẫn chưa đi bao xa, đột nhiên ném vé và đồ ăn vào lòng Phương Dập, nhanh chân chạy ra cửa.
Phương Dập luống cuống tay chân tiếp nhận, gào to, "Cho ăn —— cậu đi đâu a, Lê Xuyên?"