Phương Bích Dao sinh ở thế gia truyền thừa sâu xa, lại vì có mẹ là phù sư, một mực tỉ mỉ bồi dưỡng lớn lên, thêm chính cô cũng đầy đủ ưu tú, cho nên cô thực chất bên trong là thanh ngạo. Tại sinh nhật của cô, vậy mà xuất hiện một cô gái so với cô phong thái càng hơn, trong nội tâm cô không thoải mái, nhưng khi cô nhìn huân chương phù sư xanh ngọc trên ngực trái Nhiễm Tái Tái, cô lập tức thu hồi toàn bộ tâm tư, theo mẹ mở miệng rất dịu dàng thể hiện lễ tiết gặp mặt phù sư.
Mà đây cũng chính là điểm đáng thưởng thức nhất của con gái đại gia tộc, các cô cho tới bây giờ đều phân rõ chủ thứ, tất cả tâm tình tiêu cực đều có thể trong nháy mắt che đậy, "khắc chế" là bài tập bắt buộc, nhu là tốt nhất, đụng các loại tình huống đều có thể ứng biến.
Nhiễm Tái Tái không biết cô gái đối diện lật lên vô số tâm tư, cô buông tay kéo Nghiêm Nhất Huân, mỉm cười với Phương Bích Dao dung mạo thanh thuần dịu dàng, từ trong tay Nghiêm Nhất Huân lấy lễ vật đưa tới, "Xin chàp, Bích Dao tiểu thư, sinh nhật khoái hoạt ~ "
Phương Bích Dao nhìn Tạ Vi gật đầu lễ phép tiếp nhận lễ vật đồng thời nói lời cảm tạ, Tạ Vi thân thiết giữ chặt tay Nhiễm Tái Tái, "Sư muội chuẩn bị lễ vật cho tiểu nữ, sư muội khách khí, đi thôi, chúng ta vào trong!" Nói, liền thân mật mang Nhiễm Tái Tái vào phòng khách quý.
Hoắc Chấn Vũ nhìn thân ảnh quen thuộc như chúng tinh phủng nguyệt qua bên cạnh mình, nháy mắt hối hận không kịp, anh ta yêu Nhiễm Tái Tái, chỉ là do tiền đồ huy hoàng trước mắt, anh ta nhịn đau từ bỏ tình yêu mà anh ta coi rẻ. Nhưng bây giờ, nhìn cô gái cao cao tại thượng, anh ta thật hận mình có mắt không tròng ~~
Khương Lỵ mẫn cảm nhìn người đàn ông bên cạnh mình đột nhiên biến sắc mặt, nghe đám người uyển chuyển xu nịnh ngợi khen Nhiễm Tái Tái, nháy mắt tức giận đến hai sườn đau nhức! Con mắt cô ta nhìn chằm chằm cô gái ưu nhã quý khí đến đâm nhãn cầu, bỗng nhiên nắm chặt cánh tay Hoắc Chấn Vũ, dùng sức lay động, "Làm sao có thể, Nhiễm Tái Tái sao lại trở thành phù sư? A? Con tiện nhân kia sao có thể biến thành phù sư cao quý đến cực điểm?"
Khương Lỵ đã ghen ghét phẫn hận nhanh muốn điên rồi, cũng chỉ ở sau lưng Hoắc Chấn Vũ đè thấp thét lên, đừng quên cô ta lúc này nguyền rủa ai, đột nhiên, Sầm Phong một mực ẩn thân bỗng nhiên hiện ra, trong khi Hoắc Chấn Vũ kinh ngạc, đột nhiên nhắm ngay bụng dưới cô ả, "bành ——" một tiếng, đá ngã người giữa đại sảnh, nháy mắt, cô ta còn không kịp che giấu gương mặt vặn vẹo cùng ánh mắt ác độc ghen ghét liền bại lộ trước mắt mắt mọi người.
"A —— Lỵ!" Hoắc Chấn Vũ đỡ dậy cô vợ sắc mặt tái nhợt, sắp đau nửa hôn mê, phong độ ưu nhã rốt cuộc tan tành, "Mi là kẻ nào? Điên rồi, dám công kích vợ ta, mi chờ, chúng ta Hoắc gia cùng Khương gia sẽ để mi sống không bằng chết ~~ "
Sầm Phong không nhìn Hoắc Chấn Vũ gầm thét, thân thể thẳng tắp, nghiêm nghị báo cáo Nghiêm Nhất Huân dừng bên người Nhiễm Tái Tái, "Tổ trưởng, tôi nghe thấy cô ả tên Khương Lỵ kia quát mắng phù sư đại nhân mới ra tay sửa trị!"
Trong mắt Nghiêm Nhất Huân đạm mạc có ánh sáng lạnh thấu xương lóe lên, anh thật muốn biết bọn họ là ai, nhìn thoáng qua cô gái nhỏ bên người khẽ nhíu mày, khóe miệng xẹt qua đường cung băng lãnh như lưỡi đao, "Mặc kệ là thế gia nào, đã bất kính với đại nhân chúng ta bảo vệ, bắt đầu từ hôm nay, trong vòng hai ngày, nếu như hai gia tộc không trừng phạt làm chúng ta vừa ý hai người này, coi như chống lại toàn bộ hiệp hội phù sư!"
Đám người trong hội trường nhìn thoáng qua Sầm Phong đeo huân chương thủ hộ cùng tuyên bố chống lại của Nghiêm Nhất Huân, có chút hiểu rõ. Đã sớm nghe nói phù sư thiên phú có thủ hộ giả đỉnh cấp, chỉ là không ngờ phù sư tân tấn này vậy mà cũng có được, xem ra phân lượng của cô tại toàn bộ hiệp hội phù sư so với bọn họ nghĩ càng nặng, đám người lập tức phụ họa, tỏ vẻ tôn trọng cách làm của thủ hộ giả.
Chỉ Phương Bích Dao nhìn bạn tốt sắc mặt xanh trắng có chút không đành lòng, nhưng nhìn mẹ ánh mắt nghiêm nghị, cô không lên tiếng ngăn cản. Mà đám người đã sớm quen các loại đặc quyền của phù sư, Tạ Vi xem thường cho người ta mời hai người kia ra ngoài, tiệc tối liền lại khôi phục náo nhiệt.
...
Lam Nhất nhìn thiếu gia nhà mình lập tức sẽ tiến vào cửa lớn Phương gia lại đột nhiên dừng lại, hơi kinh ngạc, "Thiếu gia, làm sao?"
Ánh mắt Lam Diệp Thiên phức tạp nhìn ánh đèn lấp lóe, bóng người giao thoa, ấn trái tim không ngừng xao động, thật lâu mới thấp giọng than nhẹ, "Cô ấy ở đây..." Nhẹ nhàng chậm chạp lộ ra vô cùng nhung nhớ, nháy mắt khi nam hầu tới gần, song quyền nắm chặt, quả quyết quay người, "Đi thôi, Lam Nhất, chúng ta về ~ "
Lam Nhất lòng chua chua, nhịn không được nói, "Thiếu gia cậu sao phải thế? Cậu còn muốn trốn đến lúc nào?"
Lam Diệp Thiên ngửa đầu thở dài, "Trốn đến ngày tôi thành hôn, hoặc ngày tôi có thể khống chế cảm xúc để nhìn cô ~~~ "
... Hai phút sau, Nhiễm Tái Tái có chút lo lắng ra cổng yến hội, nhắm mắt cảm ứng trong chốc lát, lại nghi ngờ nhìn thoáng qua chung quanh, quay đầu hỏi nam hầu giữ cửa, "Vừa rồi ở đây có người đến sao?"
Nam hầu cung kính cực điểm hành lễ nói, "Vâng, Nhiễm đại nhân, vừa rồi có hai vị nam khách đến đây, nhưng không biết tại sao lại quay người đi rồi."