Luyện hết 1000 phần dược liệu kia cũng đã làm Hoàng Minh hắn hết nhẵn 2 ngày. Lúc này đây, hắn đang tiến đến tiệm thuốc lớn nhất toàn thành, tiệm thuốc của Đường gia.
Tại sao trong thành có 5 đại gia tộc mà Đường gia lại sở hữu tiệm thuốc lớn nhất toàn thành, nguyên nhân cũng bởi Vũ Linh đại lục là một đại lục phụ thuộc vào một khối đại lục khác có tên Linh Vũ. Đại lục Linh Vũ có diện tích rộng gấp hàng nghìn lần Vũ Linh đại lục, giống như Vũ Linh đại lục, có rất nhiều phiến đại lục khác phụ thuộc vào đại lục Linh Vũ. Trong đại lục Linh Vũ, người có tu vi cao nhất nghe nói đã đạt đến võ thần, có thể khai mở không gian đi qua thế giới khác.
Đường gia và 5 đại gia tộc ở Vũ Linh đại lục là một nhánh của 6 đại gia tộc thuộc Linh Vũ đại lục. Vì Đường gia ở Linh Vũ đại lục là một gia tộc khổng lồ, cơ hồ là gia tộc lớn nhất nên 5 đại gia tộc mới để Đường gia quản lý tiệm thuốc lớn nhất đồng thời cũng là phòng đấu giá có quy mô lớn nhất toàn thành.
Đến gần tiệm thuốc Đường gia, Hoàng Minh vào cửa hàng hệ thống mua một bộ quần áo màu đen, một cái khăn bịt mặt màu đen, một cái nón có rèm che kín đến vai. Lúc này đây hắn mới yên tâm đi vào.
Người điếm viên thấy có người đến liền tiến đến giới thiệu
- Xin hỏi khách quan ngài muốn mua hay bán dược liệu?
- Ở đây các ngươi có mua đan dược không?
- Có, tất nhiên có, không biết khách quan muốn bán loại đan dược nào?
- Ta có nói ngươi cũng chưa chắc đã biết, hãy gọi người quản sự của các ngươi ra đây.
Ở phía xa xa đang có 2 người con gái đang quan sát Hoàng Minh, một người là đại tiểu thư của Đường gia, mới 15 tuổi tu vi đã là võ tướng nhất trọng, trong gia tộc là một thiên tài yêu nghiệt, đồng thời là viên ngọc quý của gia chủ Đường gia tại Linh Vũ đại lục. Lần này nàng ta trốn gia tộc đến Vũ Linh đại lục dạo chơi. Bên cạnh nàng là thị nữ của nàng, đồng thời cũng là người bảo vệ nàng được gia tộc chọn ra, tu vi đạt tới võ tôn bát trọng, ở Vũ Linh đại lục cũng có thể được xếp vào hạng cao thủ hàng đầu.
Ban đầu Hoàng Minh tiến vào họ cũng không để ý, nhưng khi nghe thấy hắn nói có đan dược muốn bán mà lại muốn đích thân gặp người quản sự ở đây có lẽ là đan dược quý vì vậy họ mới quan sát hắn.
- Xin hỏi vị khách quan này muốn bán đan dược gì, ta là người quản sự ở đây.
Đường gia đại tiểu thư tiến đến hỏi.
Hoàng Minh nghe vậy thì quay qua, xuất hiện trước mắt hắn là 2 người con gái, một người có dáng vẻ bình thường, người còn lại cực độ xinh đẹp. Người con gái này tầm 15 16 tuổi, làn da trắng hồng tự nhiên, khuôn mặt tinh xảo, hàng lông mày lá liễu, tóc dài ngang lưng, khuôn mặt tựa thiên thần vậy. Dáng người nhỏ nhắn, tuy vẫn ít tuổi nhưng các bộ phận trên cơ thể phát triển khá đều, tương lai nhất định là một mỹ nhân.
Hoàng Minh thất thần mất 1 giây. Ngay sau đó, hắn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, đây là thói quen của hắn để luôn giữ bình tĩnh trước mặt những người con gái đẹp mà hắn gặp.
- Tiểu cô nương đừng đùa ta chứ, cô nương mới bao nhiêu tuổi mà là quản lý ở đây ư ?
-Ngươi không tin ta? Lai Phúc, ngươi nói cho hắn biết ta có phải quản sự ở đây không?
“ Tiểu thư, ta .... ta ”- Lai Phúc ấp úng nói, thật sự hắn không biết nói sao nữa, tiểu thư nếu nói thì là chủ ở đây, còn quản lý chỉ là người làm thuê cho gia tộc của tiểu thư thôi.
Đúng lúc này một giọng nói vang lên:
- Lai Phúc, ngươi lui ra đi.
Lai Phúc đang khó xử, nghe thấy âm thanh này như được khai ân, lập tức cúi người lui ra.
- Ta là Đường Hải quản sự ở đây, không biết vị huynh đệ này muốn bán đan dược gì?
Hoàng Minh ánh mắt nhìn vào Đường đại tiểu thư, tỏ vẻ khó hiểu.
- Đây là cháu gái ta, đã quấy rối huynh đệ rồi.
“Ồ, không có gì”- Hoàng Minh đáp.
- Vị huynh đệ này có thể nói là muốn bán đan dược gì được chứ?
- Các người đã nghe qua tẩy tủy đan chưa?
- Tẩy tủy đan? Cái tên này lạ quá, quả thật ta chưa từng nghe qua, không biết nó có tác dụng gì, là đan dược mấy phẩm?
Đan dược trên đại lục được chia thành 10 phẩm, từ nhất phẩm đến thập phẩm đan dược.
- Ở đây nhiều người quá.
- Vị huynh đệ này theo ta.
Tiến vào phòng, Đường Hải nhìn Hoàng Minh với ánh mắt chờ đợi. Hoàng Minh lấy ra một bình ngọc, đổ ra một viên đan dược to cỡ ngón trỏ, màu vàng óng.
- Đây là tẩy tủy đan, tên như ý nghĩa, tẩy kinh phạt tủy.
- Tẩy kinh phạt tủy ?
- Ồ, có nghĩa là loại bỏ tạp chất trong cơ thể, mở rộng kinh mạch, người bị tắc nghẽn kinh mạch không thể tu luyện chỉ cần sử dụng là có thể khai thông kinh mạch. Ngoài ra nó còn giúp ổn định tu vi, tăng tốc độ tu luyện. Người ở bất kỳ tu vi nào cũng có thể sử dụng mà không để lại tác dụng phụ ngoài việc trong quá trình sử dụng có hơi đau đớn một chút.
- Thật sự thần kỳ như vậy? Đây là lần đầu ta nghe nói có loại đan dược này. Không biết vị huynh đệ này có thể nói cho ta biết vị đại sư nào luyện chế ra nó không?
- Đây là gia sư luyện chế bảo ta đem bán, còn danh tính thì thật xin lỗi, ta không thể tiết lộ nếu không gia sư sẽ rất giận.
- Vậy không làm khó huynh đệ nữa. Người đâu, mời Đoàn đại sư đến đây.
Một lát sau, một ông lão râu tóc bạc phơ nhưng có vẻ khá lôi thôi tiến vào.
- Đoàn đại sư, lại nghiên cứu luyện chế đan dược mới sao?
- Đúng vậy, ta đang tập luyện chế Phá Đế đan nhưng chưa thể luyện thành. Đan dược bát phẩm thật khó luyện chế. Đúng rồi, ngươi gọi ta đến là có chuyện gì, ta rất bận, không có thời gian mà chơi với ngươi đâu.
- Ta đâu giám làm mất thời gian của đại sư. Mời đại sư đến đây là để giám định loại đan dược mới này, nó có tên là tẩy tủy đan.
- Tẩy tủy đan, ta chưa từng nghe qua, có tác dụng gì?
Rồi Đường Hải nói lại tác dụng của tẩy tủy đan cho Đoàn đại sư nghe. Nghe xong, ông lão chấn kinh vì hiệu quả nghịch thiên của loại đan dược này.
Cầm lên dò xét một hồi, Đoàn đại sư thở dài:
- Ta chỉ có thể đoán được trong đan dược này có Linh Chi 50 năm và Huyết nhân sâm 50 năm, còn lại là dược liệu nào ta không thể đoán được. Đan dược này đã là tứ phẩm.
Hoàng Minh cười thầm nghĩ: Làm sao mà ngươi biết được, đây là công thức từ tu chân giới, các dược liệu phối hợp với nhau sẽ tạo ra hỗn hợp mới mà chỉ người tu chân mới biết thôi.
“Không biết vị huynh đệ này xưng hô ra sao” - Đường Hải hỏi.
- Ồ, mọi người thường gọi ta là Bạo Lang Sa.
- Vậy ta xin gọi một tiếng Bạo huynh đệ. Không biết Bạo huynh đệ có chắc chắn về tác dụng của tẩy tủy đan?
- Ta có thể chắc chắn, nếu không tin, mọi người có thể cho một người thử.
- Xin lỗi Bạo huynh đệ vì có ý nghi ngờ nhưng loại đan dược này quả là mới lạ, ta cần phải thử.
“Không sao”- Hoàng Minh đáp.
..................................
- Quả thật là thần đan, ta đã cho một người bị tắc nghẽn kinh mạch sử dụng mà chỉ trong nửa ngày hắn đã có thể tu luyện.
Đường Hải thốt lên sau khi thử nghiệm. Đoàn đại sư cũng bất ngờ không kém.
- Bạo huynh đệ, 3 ngày tới Đường gia ta sẽ mở phòng đấu giá, ta muốn đấu giá số đan dược còn lại của huynh đệ, không biết huynh đệ thấy thế nào?
- Ta không có ý kiến. Nhưng Đường quản sự có thể nói cho ta biết đan dược này khi bán đấu giá sẽ được mua bằng linh tệ hay linh thạch?
- Không biết Bạo huynh đệ muốn bán bằng linh thạch hay linh tệ?
- Ta muốn bán bằng linh thạch.
- Vậy được, ta đã biết. Đây là thẻ khách quý khi tham gia đấu giá, 3 ngày sau huynh đệ đến phòng đấu giá Đường gia sẽ có người đưa vào.
- Vậy tại hạ xin cáo lui, 3 ngày sau tại hạ sẽ đến.
...........
- Đoàn đại sư, đại sư có đoán được là vị đại sư nào luyện được ra loại đan dược này hay không?
- Ta cũng không biết vị đại sư kia là ai, nhưng có thể nghĩ và luyện ra loại đan dược này chắc chắn đã ngoài bát phẩm, ta nghĩ các người nên giao hảo với tên Bạo Lang Sa kia thật tốt.
- Việc này tất nhiên rồi, bây giờ ta sẽ thông báo toàn thành về buổi đấu giá.
..........
- Tiểu thư, bám theo hắn như vậy không hay đâu, sư phụ hắn là một luyện dược sư bát phẩm đấy.
- Thanh Hà tỷ, ta chỉ muốn biết hắn là ai thôi mà, nghe giọng hắn ta đoán hắn cũng chỉ tầm tuổi ta thôi, thật muốn biết hắn là ai, đệ tử của cao nhân nào.
Từ khi ra khỏi tiệm thuốc Đường gia Hoàng Minh đã biết có người bám theo hắn, dùng thần thức quan sát hắn biết người bám theo là vị tiểu cô nương ở tiệm thuốc Đường gia kia. Hắn đoán là cô nương này là ham chơi và hiếu kỳ về hắn nên mới bám theo thôi.
Đi vòng vèo qua vài ngõ hẻm, Hoàng Minh lập tức tụ tập thổ nguyên tố để bao bọc mình lại đồng thời thu hết khí tức trong cơ thể nhằm ngụy trang và cắt cái đuôi kia.
Tiểu cô nương chạy đến ngõ kia thì không thấy Hoàng Minh đâu cả, nàng tức giận dậm chân mắng:
- Tên chết tiệt kia làm cách nào mà chạy nhanh được vậy chứ, ta chỉ muốn biết hắn là ai thôi mà, cần gì trốn ta chứ. Lần sau để ta gặp được nhất định sẽ giáo huấn hắn một trận.
- Tiểu thư, có lẽ hắn có bí thuật gì đó để đào tẩu, ta cũng không cảm thấy khí tức của hắn, chúng ta về thôi.
Thấy cái đuôi kia phụng phịu trở về, Hoàng Minh hiện thân ra, hắn cười cười thầm nghĩ: Muốn chơi trốn tìm với ta, cưng còn non lắm.