Hệ Thống Tung Hoành Dị Giới

Chương 1: Nhân sinh bi ai




Một thanh niên đang ngồi nhìn vào dòng người đi lại trên đường với ánh mắt vô thần. Anh ấy rất trẻ, khoảng 20 tuổi mà thôi, khuôn mặt rất đẹp trai với ánh mắt u buồn ấy có thể đánh gục bất kỳ một cô gái nào...

“Anh ơi, nạp cho em 50k máy 17, lấy luôn cho em chai nước nhé”- Một tiếng gọi đánh thức người thanh niên ấy khỏi trạng thái thất thần. “ À vâng ’’- Người thanh niên đáp lại.

Nói về người thanh niên này thì anh ấy tên là Minh, “ Hoàng Minh ’’, 20 tuổi, là sinh viên của trường Đại học X. Mới chỉ một tháng trước thôi Minh vẫn còn vui vẻ đi chơi cùng với bạn bè sau khi chấm dứt một mùa thi có thể nói là thành công mĩ mãn vì không bị trượt môn nào, vậy mà bây giờ cậu ấy lại có một thân phận mới - nhân viên trông quán net. Tại sao lại như vậy, chúng ta cùng trở lại với một tháng trước.

( 1 tháng trước )

Trong lúc đang đi chơi với bạn bè sau mùa thi, Minh bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại từ số của cha mình, Minh quay qua nói với mấy đứa bạn bên cạnh.

“ Suỵt, chúng mày im để tao nghe máy”, “ Alo con nghe ạ ”

Đáp lại lời Minh là một giọng nói của một người đàn ông, không phải giọng của cha Minh. “ Chào cậu, xin hỏi cậu có phải con trai của ông Hoàng Long không?”.

- Đúng vậy ạ, xin hỏi chú là ai

- Cậu đến ngay bệnh viên Y, thành phố Z đi, cha mẹ cậu đang được cấp cứu ở đó.

Minh như giật mình, chiếc điện thoại trong tay rơi xuống từ khi nào không hay, đầu dây bên kia vẫn còn tiếng alo alo. Rồi cậu chạy như điên ra trạm xe buýt, bắt tạm một chiếc xe ôm rồi đi đến bệnh viện Y. Tới nơi, Minh hỏi ngay phòng mà cha mẹ đang được cấp cứu, chạy đến cửa phòng cấp cứu, Minh thấy nó vẫn đóng, từng phút trôi qua mà như cả năm vậy.

- Mày bình tĩnh đi, hai bác sẽ không sao đâu.

Không biết từ bao giờ mà mấy thằng bạn của Minh đã đến ngồi cạnh Minh rồi. Minh gật gật đầu không nói gì cả, mắt nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu. Cánh cửa phòng cấp cứu bỗng mở ra, Minh hấp tấp chạy tới hỏi “ Bác sĩ, cha cháu sao rồi”. Ông bác sĩ lắc đầu thở dài : “Haizz, xin lỗi gia đình, chúng tôi đã cố gắng hết sức”. Nói đoạn ông bác sĩ bước đi, bỏ lại Minh như chết lặng đứng đó. Rồi cậu lao vào phòng cấp cứu, khi nhìn thấy tấm vải trắng phủ trên giường bệnh, tay cậu run run từ từ nhấc nó lên, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của cha mình, cậu chạm nhẹ vào nó, gọi nhỏ :

- Cha ơi, đừng ngủ nữa, cha dậy đi, con mới thi xong rồi, thành tích tốt lắm, được học bổng đó cha, cha không cần vất vả kiếm tiền nuôi con học đâu.

Thấy cha không đáp, cậu đi qua giường bên canh, nhấc tấm vải lên, cậu nhìn thấy gương mặt của mẹ mình, cũng giống như cha cậu, nó trắng bệch. Cậu run giọng nói.

- Mẹ, con có người yêu rồi đấy mẹ, cuối tuần này con đưa cô ấy về nhà mình để mẹ gặp mặt cô ấy nhé, cô ấy xinh lắm, chắc chắn mẹ sẽ thích. Không phải mẹ nói là con phải nhanh kiếm người yêu sao, mẹ dậy đi mẹ, cả nhà mình cùng về, con đưa cô ấy đến nhà gặp cha mẹ.

Thấy cha mẹ không lên tiếng, Minh ngơ ngác đứng đó, nhìn qua cha mình, lại nhìn về mẹ mình, một hồi lâu sau Minh gào lên :

- Khôngggggggg. Đây không phải sự thật, cha mẹ đừng bỏ con.

Minh khóc, cậu nhớ lần cuối cùng cậu khóc là hồi 10 tuổi, khi ấy không nghe lời cha mình ở nhà học mà bỏ đi chơi với lũ bạn nên bị cha đánh, từ đó đến giờ cậu chưa từng khóc thêm một lần nào nữa. Vậy mà giờ đây, hai người sinh ra cậu đã bỏ cậu mà đi, Minh tuyệt vọng, tiếng khóc thê thảm khiên cho lũ bạn đôi mắt cũng đỏ ngầu.

Cha mẹ Minh là nông dân, hôm nay, bọn họ mang nông sản của mình lên thành phố bán, trong lúc qua ngã tư, có một chiếc container vượt đèn đỏ rồi đâm phải họ, mặc dù được người dân xung quanh đưa vào bệnh viện cấp cứu kịp thời nhưng không qua khỏi.

Đám tang diễn ra trong bầu không khí u ám. 3 ngày kể từ lúc đưa cha mẹ về nhà đến khi đám tang kết thúc, Minh không khóc lấy một lần nào nữa. 3 ngày liền Minh không nghỉ ngơi lấy 1 giây nào cả, mắt cậu đỏ bừng, mặc bao nhiêu người khuyên cậu vẫn đứng bên quan tài cha mẹ mình.

Kết thúc đám tang, mọi người rời đi, chỉ còn lại một vài người hàng xóm đang trợ giúp dọn dẹp và đám bạn học ở lại an ủi Minh. Rồi bỗng nhiên có một cô bé khoảng 13 14 tuổi chạy lại ôm lấy Minh khóc nấc lên, cô bé này là Lan, em gái Minh. Vừa khóc, Lan vừa nghẹn ngào.

- Anh ơi, anh đi nghỉ đi ... hu hu hu...

Minh cúi đầu nhìn đứa em của mình, nhíu mày 1 chút như suy nghĩ gì đó rồi đi vào phòng ngủ. Thấy vậy, mọi người thở dài.

Ngày hôm sau, ánh sáng mặt trời chiếu vào mặt làm Minh nhíu mày, tỉnh lại sau giấc ngủ. Nhìn lại đồng hồ đã 9 giờ sáng, Minh thở dài, do quá mệt mỏi mà cậu đã ngủ gần 1 ngày trời. Tỉnh dậy với thân mình mệt nhọc nhưng trong mắt Minh bớt đi một phần u buồn mà thay vào đó một phần kiên định. Bố Minh có một người em gái, Minh đã quyết định sẽ gửi Lan cho cô của mình để cô chăm sóc Lan. Còn Minh sẽ nghỉ học để đi làm, kiếm tiền nuôi đứa em gái học tiếp, dù sao gia đình cô cũng không khá giả lắm . Sau khi nghĩ thông suốt, Minh gọi Lan vào để nói ra quyết định của mình.