Hệ Thống Truy Phu

Chương 130




Cách thành Vạn La trăm dặm, có hai luồng lưu quang xẹt qua nơi chân trời, hai tu sĩ cưỡi pháp bảo bay tới thành Vạn La, chỉ trong nháy mắt, họ đã tới ngoài thành.

Hai người này chính là Thương Thăng và Thanh Mạch, hai người nhìn xuống từ trên bầu trời cao, dưới tầng mây, tu sĩ nhân loại và yêu thú đang chém giết nhau kịch liệt, Thương Thăng nói với Thanh Mạch: “Chúng ta cũng xuống dưới hỗ trợ đi!”

Nếu không phải là theo khí tức của Vân Túc tới thành Vạn La, cũng suy đoán rằng Vân Túc có khả năng đang ở đây, hơn nữa cũng sẽ giúp đỡ tiên tu nơi này, hắn đã không rảnh rỗi mà quan tâm tới nhiều chuyện như vậy, tuy rằng hắn cũng là tu sĩ nhân loại, nhưng lại là ma tu, trong mắt hắn, tiên tu và yêu thú đều giống nhau, một bên ra vẻ đạo mạo, một bên thị huyết hung hãn, không đáng để hắn cứu viện bất cứ bên nào.

Chẳng qua cũng có ngoại lệ, nhi tử của mình đúng là một tiên tu, nhưng vẫn là khác biệt so với những kẻ khác.

(Ed : Lại ví dụ như… Thanh Mạch – người đã bầu bạn bên hắn trăm nghìn năm nay…)

Mới vừa rồi hai người Thương Thăng dùng thần thức quan sát tu sĩ nơi này, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của Vân Túc và Cung Tiểu Trúc, hơn nữa có vẻ như cũng không cảm nhận được khí tức của Vân Túc ở thành Vạn La, bây giờ chỉ có thể tạo quan hệ với người phụ trách ở nơi này trước, rồi lại tính sau.

“Vâng, chủ nhân.” Nghe theo sự chỉ đạo của Thương Thăng, Thanh Mạch gật đầu, phi thân xuống dưới theo hắn, giúp tiên tu giết yêu thú.

Thanh Mạch tuy rằng đánh nhau kịch liệt với yêu thú, nhưng cũng không hề xem nhẹ Thương Thăng bên cạnh, mà ở cách Thương Thăng không xa, vừa đối phó với yêu thú xung quanh, vừa chú ý tới tình huống của Thương Thăng, thi thoảng lại phất tay áo lên hất bay mấy chục con yêu thú cấp thấp, một pháp thuật công kích bay ra, vô số yêu thú nằm bên vũng máu, thỉnh thoảng lại giúp Thương Thăng một chút.

Mà bây giờ Thương Thăng đã khác xưa, tu vi của hắn tuy rằng hơi thấp hơn Thanh Mạch, nhưng nhìn tình huống của hắn, cũng không được tốt cho lắm, tuy rằng pháp thuật và lực công kích so sánh với lúc trước, vẫn không có sự biến hóa rõ rệt, hơn nữa động tác vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng chỉ cần nhìn vào tu vi của hắn, liền biết đây chỉ là ảo giác.

Bởi tu vi bây giờ của hắn không còn là Xuất Khiếu hậu kỳ mà chỉ là Xuất Khiếu trung kỳ.

Lúc trước khi ở trên biển vì để Vân Túc thuận lợi trốn thoát khỏi sự truy kích của động vật biển, hắn liều chết đại chiến với lũ động vật biển một hồi, hơn nữa còn mặc kệ sự nguy hiểm của phản phệ, tống xuất Vân Túc ra khỏi hải vực kia, do đó làm cho nguyên khí đại thương, may mà còn có Thanh Mạch bên cạnh trợ giúp, cuối cùng hai người cũng thuận lợi chạy thoát sau Vân Túc và Cung Tiểu Trúc, chẳng qua lại lạc vào một động phủ của đại năng, bị nhốt bên trong.

Cơ thể Thương Thăng lúc chiến đấu với động vật biển đã bị thương nặng, lúc ở trong động phủ lại rơi vào một đại trận, họa vô đơn chí, ngay cả Thanh Mạch cũng bị thương, nếu không phải bởi hắn là linh thú, lực phòng ngự cơ thể mạnh kinh người, năng lực khép miệng vết thương tu sĩ nhân loại không thể sánh bằng, nói không chừng cả hai người đều đã mắc kẹt bên trong.

Thanh Mạch thiên tân vạn khổ mang theo Thương Thăng trốn thoát, vì muốn chữa thương, cũng như tránh bị kẻ thù đuổi giết, mà tìm một sơn động ẩn nấp, ở nguyên trong đó vài tháng, vết thương của Thanh Mạch đã được chữa khỏi hoàn toàn, mà Thương Thăng thì lại bị thương cơ bản, dùng vô số linh đan diệu dược cũng không có tác dụng gì đáng kể, hơn nữa tu vi cũng bị hạ xuống thành Xuất Khiếu trung kỳ, sau này muốn phục hồi lại tu vi sẽ càng khó khăn hơn ngày trước nhiều.

Những ngày gần đây, Thương Thăng bấm đốt tay tính toán, tính được Vân Túc sẽ gặp phải kiếp nạn, thế là không để ý tới sự phản đối của Thanh Mạch, một khắc cũng không nghỉ bay tới thành Vạn La.

Hai người chém giết một hồi ngoài thành, vừa vặn Tất Điêu Diệp Lâm tới sắp xếp nhiệm vụ cho chúng tu sĩ cũng ra ngoài thành, đứng nơi đầu tường, nhìn kỹ, liền thấy có hai tu sĩ khiến người khác chú ý đang chém giết trong đàn yêu thú, một người là yêu tu, một người là ma tu, hơn nữa tu vi đều khá cao.

Tuy rằng xưa nay tiên tu với ma tu không dính dáng gì tới nhau, nhưng Tất Điêu Diệp Lâm lại không kiêng kị gì nhiều, hắn chỉ cho rằng, chỉ cần là người chính trực, thì đều đáng để tương giao.

Tất Điêu Diệp Lâm nhìn thoáng qua hai người, cũng gia nhập vào hàng ngũ giết yêu thú.

Tuy rằng những yêu thú cấp thấp này năng lực không tốt, nhưng cũng liều chết sát hại những tu sĩ nhân loại, trừ Tất Điêu Diệp Lâm và hai người Thương Thăng, còn lại những người khác đều từ Nguyên Anh kỳ trở xuống, đàn yêu thú đông đúc vây quanh họ, một phát có thể là cho một tu sĩ thần hồn câu diệt, xác thịt hóa thành cát bụi.

Rất nhanh, sắc trời dần tối, những yêu thú kia đều lui về Vạn Thú sâm lâm, chúng tu sĩ cũng có cơ hội kịp thở, trở lại trong thành, chuẩn bị khôi phục chân nguyên, ngồi thiền tu luyện, bị thương thì tìm y tu chữa thương, cần phù lục đan dược cũng sẽ tới nơi quy định để lĩnh.

Tất Điêu Diệp Lâm dừng tay tới gần hai người Thương Thăng, ôm quyền hỏi: “Xin hỏi hai vị có phải là tiền bối Thương Thăng và tiền bối Thanh Mạch?”

Thương Thăng gật đầu: “Đúng vậy, bổn tọa chính là Thương Thăng, đạo hữu làm sao biết được thân phận của ta?”

“Không gạt hai vị tiền bối, tại hạ là người trong hoàng thất Huyền Hoàng triều, tên Tất Điêu Diệp Lâm, sở dĩ biết được thân phận của hai vị, là do lúc trước Vân huynh từng nhắc tới hai vị, hơn nữa tướng mạo của ngài có chút tương tự với Vân huynh, thế nên…”

“Ồ? Túc nhi đang ở trong phủ ngươi?”

“Chuyện này nói ra cũng dài, Vân huynh nay không còn ở thành Vạn La nữa, mà đã tới Vạn Thú sâm lâm, bây giờ chỉ sợ đã tới địa vực trung bộ rừng.”

“Cái gì? Túc nhi đang ở Vạn Thú sâm lâm, chuyện này là sao?”

Tuy rằng nhiều năm rồi Thương Thăng không đặt chân tới đại lục Huyền Hoàng, nhưng cũng biết yêu thú trong Vạn Thú sâm lâm tụ tập thành đàn, yêu tu vô số kể, mà đứng đầu chúng yêu ở đó – Cơ Tu, càng là đại yêu tu sắp bước vào Độ Kiếp kỳ, có thể sánh với tu sĩ nhân loại Độ Kiếp kỳ, Vân Túc chỉ là một tu sĩ Kim Đan, vào đó, còn không phải là sẽ bị ăn tươi nuốt sống tới ngay cả một hạt bụi cũng không còn?

“Chuyện này… hay là hai vị cùng tại hạ tới phủ thành chủ nghe ta kể lại rõ ràng mọi chuyện được chứ?”

Thực ra đêm hôm đó Vân Túc trước lúc xuất phát đã tới tìm hắn, nghe được lý do Vân Túc đi Vạn Thú sâm lâm, Tất Điêu Diệp Lâm cũng từng khuyên bảo y, nhưng không có tác dụng, hắn cũng bảo y mang theo vài thị vệ cùng đi, nhưng Vân Túc cũng từ chối.

Lại không ngờ rằng, Thương Thăng không hề bị bắt vào Vạn Thú sâm lâm, chỉ sợ đây chính là một âm mưu, thế nên chuyện cứu viện Vân Túc và các tu sĩ cấp cao kia, còn phải bàn bạc kỹ càng hơn, vạn lần không thể mạo muội xâm nhập Vạn Thú sâm lâm, làm chuyện lỗ mãng, nếu không không biết sẽ xảy ra hậu quả nghiêm trọng gì.

“Ta nói ngươi sao lại nói nhiều chuyện vô nghĩa tới vậy chứ, Túc nhi đến cùng vì sao lại tới Vạn Thú sâm lâm ngươi mau nói cho ta biết, đừng có giống mấy tiểu nương, cứ ấp a ấp úng, lão tử chịu không nổi.”

Tính tình Thương Thăng vốn nóng nảy, lúc trước còn bởi Tất Điêu Diệp Lâm là người trong hoàng thất mà cho hắn vài phần thể diện, bây giờ thấy hắn muốn nói lại thôi, lề mà lề mề, liền lộ ra bản tính thật, trừng mắt nhìn Tất Điêu Diệp Lâm, hắn biết mà, tiên tu đều là một đám ngụy quân tử, bên ngoài một bộ dáng muốn tốt cho người khác, thực ra trong lòng chỉ ước gì một mình Túc nhi chết luôn trong Vạn Thú sâm lâm luôn đi, còn làm cho họ không kịp tới cứu y.

Tam hoàng tử này quả là bụng dạ khó lường!!!

Tất Điêu Diệp Lâm nghẹn họng, một búng máu kẹt ở cổ họng phun ra không được, nuốt vào cũng không trôi, Thanh Mạch thấy chủ nhân phát khùng lên với Tất Điêu Diệp Lâm, vội vàng thay hắn xin lỗi: “Tại hạ Thanh Mạch, vừa rồi lời nói của chủ nhân có chỗ mạo phạm, mong tam hoàng tử thứ lỗi, Thanh Mạch thay mặt chủ nhân xin lỗi tam hoàng tử.”

Trong ba người, tuy tu vi của Thanh Mạch cao nhất, nhưng dù thế nào thân phận của hắn cũng chỉ là nô bộc (=(((), Tất Điêu Diệp Lâm tuy rằng tu vi thấp, nhưng dù sao thân phận cũng tôn quý, thế nên Thanh Mạch đành phải dùng tư thái thấp hèn này đi xin lỗi.

Thương Thăng nghe thấy Thanh Mạch nói vậy, hừ một tiếng, quay đầu đi.

Tất Điêu Diệp Lâm cũng không thật sự trách tội Thương Thăng, thấy Thanh Mạch đã xin lỗi, liền nói nguyên do, cuối cùng còn nói chuyện này phải bàn bạc kỹ hơn, đề nghị họ theo hắn về thành rồi lại quyết định.

Nhưng Thương Thăng vừa nghe Vân Túc muốn đi để cứu mình, liền biết đây chính là một âm mưu, khẩn cấp muốn đi cứu viện, hắn nói với Tất Điêu Diệp Lâm: “Đa tạ tam hoàng tử đã báo cho ta biết, bổn tọa sẽ tới Vạn Thú sâm lâm tìm Túc nhi, ngươi cứ tự nhiên.”

Nói xong, Thương Thăng xoay người bay theo hướng tới Vạn Thú Sâm Lâm, Thanh Mạch cũng gật đầu với Tất Điêu Diệp Lâm, cùng bay theo.

Tất Điêu Diệp Lâm không kịp nói gì thêm, thấy hai người đã bay đi, liền triệu một thị vệ ẩn trong chỗ tối ra, nói: “Bản cung lệnh cho ngươi đi theo hai người kia, lúc tất yếu hãy ra tay cứu giúp, phải đảm bảo cho tính mạng hai người được an toàn, còn nữa, chuyện xảy ra dọc đường phải bấm báo cho bản cung đúng lúc, một chút cũng không thể chậm trễ, nếu xảy ra sai lầm gì, mang đầu về gặp bản cung.”

“Vâng.”

Thị vệ quỳ trước mặt Tất Điêu Diệp Lâm kia mặt không cảm xúc, lạnh lùng thốt ra một chữ, nhanh chóng đuổi theo hướng hai người Thương Thăng rời đi.

Sau khi thị vệ kia đi rồi, một thị vệ mặc phục sức y đúc hiện thân, nói với Tất Điêu Diệp Lâm: “Điện hạ, Tiểu Nhị là ẩn vệ của người, người không nên để hắn rời khỏi vị trí bên cạnh người.”

“Không sao, không phải ta vẫn còn có ngươi hay sao?”

Thị vệ này chính là tu sĩ tu vi sâu không lường được, luôn làm bạn bên cạnh Tất Điêu Diệp Lâm, hắn mím môi nhìn thoáng qua tam hoàng tử, rồi lại biến mất.

Tất Điêu Diệp Lâm nhìn về chỗ hắn biến mất, sờ sờ mũi, như có chút chột dạ.