Hệ Thống Truy Phu

Chương 115




Cung Tiểu Trúc và Vân Túc nắm tay nhau ra khỏi sơn động.

Viêm Hoa ngoan ngoãn ngồi trên vai Vân Túc, thi thoảng dùng mỏ rỉa lông vũ một chút.

Cẩm Hoa bên cạnh hai người xoay vòng vòng, bộ dáng vui vẻ cực kỳ, trong đầu Cung Tiểu Trúc không ngừng vang lên tiếng gọi của nó.

Tu vi của Viêm Hoa bây giờ đã tăng lên thành cấp một, linh thạch ăn vào cũng tăng lên không ít. Mà Cẩm Hoa bây giờ đã có thể tâm ý tương thông với Cung Tiểu Trúc, còn có thể dễ dàng trao đổi với Cung Tiểu Trúc, chỉ là vẫn chưa thể rời khỏi Thiên Hương lư biến thành hình người.

Hai người nhàn nhã đi trong rừng núi, họ đã dùng mặt nạ Thiên Huyễn thay đổi thành tướng mạo khác, tuy rằng thân hình không thay đổi, nhưng diện mạo đều là ném vào trong một đám người liền không tìm ra được nữa, các tu sĩ khác cũng không dễ nhìn thấu.

“Vân đại ca, một hồi nữa chúng ta đi đâu vậy?” Cung Tiểu Trúc quay đầu hỏi.

“Chúng ta tới thôn trấn gần nhất xem xem.” Vân Túc đáp.

“Ồ.” Cung Tiểu Trúc gật đầu, lại hỏi: “À? Vân đại ca, ngươi nói xem lúc chúng ta ở trên biển, mấy động vật biển kia có phải là tìm tới chúng ta không? Họ có thể tìm tới đại lục Huyền Hoàng không đây?”

“Tám chín phần mười, có điều Tiểu Trúc không cần phải lo, cho dù những người đó có tìm tới, ta cũng sẽ bảo vệ chu toàn cho ngươi.”

Giọng nói trầm thấp của Vân Túc vang vọng bên tai Cung Tiểu Trúc, lại làm cho trái tim hắn như nai con chạy loạn: “Không cần đâu, Vân đại ca ngươi đừng quên ta còn có hệ thống, cho dù tu vi của ta không dễ nhìn cho lắm, không đánh lại được họ, vẫn có thể chạy thoát.” Hắn cũng là một nam nhân, cho dù không được như người khác, cũng không muốn bản thân trở nên giống một nữ nhân, phải để người khác phải bảo vệ cho mình.

Vân Túc nhìn thẳng vào Cung Tiểu Trúc: “Ngươi là bạn lữ của ta.” Thế nên ta bảo vệ ngươi là điều đương nhiên.

Tuy rằng họ chưa ký khế ước, nhưng trong lòng Vân Túc, Cung Tiểu Trúc đã sớm trở thành đạo lữ song tu duy nhất trong kiếp này của y, bảo vệ bạn lữ an toàn là trách nhiệm của y.

Có lẽ hai người tâm ý tương thông, Cung Tiểu Trúc rất nhanh đã hiểu ý tứ trong lời nói của Vân Túc, cuối cùng cũng nhớ tới quan hệ của hai người họ, ngượng ngùng đáp: “Vậy về sau chúng ta giúp đỡ lẫn nhau?”

Vân Túc khẽ gật đầu: “Nắm tay cả đời, bên nhau vĩnh viễn.” Ánh mắt ôn hòa, làm cho Cung Tiểu Trúc như sa vào trong.

Hai người nhìn nhau, trong lúc nhất thời ẩn tình mạch mạch.

Lại đột nhiên có một tiếng kinh ngạc vang lên, cắt đứt không khí ám muội giữa hai người.

“Ô? Hai ngươi là ai? Sao lại ở vùng hoang vu dã ngoại này? Chẳng lẽ là lạc đường?”

Hai người đã cách sơn động rất xa, nhưng vẫn chưa rời khỏi khu rừng này, đột nhiên xuất hiện âm thanh dọa cho Cẩm Hoa sợ vội vã trốn vào túi trữ vật bên eo Cung Tiểu Trúc, Viêm Hoa cũng vội vã mở to mắt nhìn quanh, lúc đó mới phát hiện cách không xa có một tiểu cô nương khuôn mặt xinh đẹp, lại nhắm mắt nghỉ ngơi một lần nữa.

Cung Tiểu Trúc ngay lúc tiểu cô nương kia lên tiếng, nháy mắt liền lui về phía sau một bước, tách khỏi Vân Túc, mà ánh mắt Vân Túc thì như một thanh đao sắc bắn về phía tiểu cô nương kia.

Tiểu cô nương kia cũng không sợ ánh mắt của Vân Túc, còn xách váy tới gần thêm vài bước, hỏi: “Chào các ngươi, ta tên Vạn Vân Hàm, nhìn bộ dáng của các ngươi, hẳn là tu sĩ? Thực ra ca ca ta cũng vậy, hắn tên Vạn Lăng Hoàn, là đệ tử nội môn của Dịch Hoàng tông, các ngươi có muốn làm quen một chút không? Các ngươi nếu muốn trở thành bằng hữu của ca ca ta, ta có thể dẫn các ngươi tới làm quen, vừa vặn bây giờ hắn đang ở nhà, còn phải mấy tháng nữa mới trở về tông, các ngươi có thể cùng nhau trao đổi mấy tháng, sao nào? Có muốn suy xét đề nghị của ta một chút không?”

Cũng không biết trong đầu vị tiểu cô nương này có phải là thiếu mất dây thần kinh nào không, vẻ mặt khó chịu của Vân Túc bị triệt để không được nhìn tới, nếu không phải nàng là một phàm nhân, hẳn là Vân Túc đã sớm đá văng nàng ra.

Cung Tiểu Trúc nghe nàng tự giới thiệu liền cẩn thận nhớ lại nguyên tác một chút, lại phát hiện trong nhiều mỹ nữ theo đuổi Vân Túc như vậy, cũng không có người này, mà Vạn Lăng Hoàn hình như cũng chưa từng quen biết.

“Chúng ta đi.” Vân Túc kéo tay Cung Tiểu Trúc đi vòng qua người tiểu cô nương kia, hoàn toàn coi như nàng không tồn tại.

“Ừm.”

Cung Tiểu Trúc không hề nói gì với Vạn Vân Hàm, chỉ quay đầu lễ phép cười cười với nàng.

Vạn Vân Hàm nhìn nụ cười của Cung Tiểu Trúc, như được cổ vũ mà bám theo sau hai người: “Này! Các ngươi chờ ta với!”

“Vừa vặn ta cũng muốn đi đường này, không bằng chúng ta cùng nhau đi! Ta nói vị tiên nhân này, ngươi và vị tiên nhân bên cạnh ngươi kia là đạo lữ song tu phải không? Các ngươi một người mặt lạnh như sương, một người ôn nhuận như ngọc, quả là tuyệt phối, các ngươi cũng không biết ta sống nhiều năm như vậy, lần đầu nhìn thấy một đôi bạn lữ xứng đôi như các ngươi bla bla…”

Cung Tiểu Trúc giật giật khóe miệng, cảm thấy Vạn Vâm Hàm này quả là dong dài, líu ríu y như chim sẻ, hắn biết có vài nữ nhân rất bà tám, thích huyên thuyên, nhưng chưa từng gặp phải nữ nhân nào nói nhiều tới vậy, thật muốn bịt miệng nàng lại.

Chẳng qua những lời này nàng nói vẫn là lấy lòng hắn, dù sao cũng không có ai không thích nghe lời hay.

Tuy rằng vẻ mặt Cung Tiểu Trúc chỉ biến hóa một chút, nhưng Vân Túc vẫn nhận ra hắn không kiên nhẫn với nữ nhân kia, vì thế y vận chuyển linh lực toàn thân, ôm lấy Cung Tiểu Trúc bay lên, thân ảnh hai người trong nháy mắt biến mất trước mặt Vạn Vân Hàm.

Vạn Vâm Hàm đứng tại chỗ trợn mắt há hốc mồm nhìn hướng họ rời đi, sau đó ngậm miệng lại, vẻ mặt trở nên chán nản, chà chà chân bắt đầu đi theo hướng mà hai người rời đi.



Hai người Vân Túc bay về phía trước được một lúc, Cung Tiểu Trúc đột nhiên vỗ vỗ cánh tay Vân Túc nói: “Vân đại ca, chúng ta mau trở lại, nữ hài nhi kia gặp nguy hiểm.”

Vân Túc có hơi khó chịu hỏi: “Ngươi muốn cứu nàng?”

Cung Tiểu Trúc có chút vội vàng nói: “Đúng vậy! Chúng ta mau quay trở lại thôi! Nếu không sẽ muộn mất.”

Vạn Vâm Hàm cầm một cây gậy gỗ dính máu, giằng co với một đám sói hoang như hổ rình mồi xung quanh, hai con sói hoang đã ngã xuống đất, giãy giụa muốn đứng lên, miệng phát ra tiếng ư ử.

May mà Vạn Vân Hàm có học qua một chút công phu quyền cước, bằng không đã sớm bị lũ sói hoang này xé thành mảnh nhỏ, tuy rằng trong lòng nàng rất sợ hãi, nhưng vẫn không thở gấp, thần sắc trấn định nhìn bốn phía.

Mấy con sói hoang lông tóc vô thương dần lui về phía sau, rồi mạnh mẽ nhằm về phía Vạn Vân Hàm, nàng nhanh chóng múa gậy gỗ trong tay, bổ về bầy sói đang tiến tới tấn công kia, cơ thể tung bay, động tác linh hoạt, vừa nhìn đã biết là công phu mà giới phàm tục luyện.

Chỉ là lực hơi yếu, đối phó với lũ sói hoang này đã là cố hết sức.

Một lần không cẩn thận, Vạn Vô Hàm bị một con sói cắn một cái, sau đó liền ngã xuống đất, những con sói hoang khác cũng lần lượt nhào lên, nàng chém một quyền ra đánh đuổi con sói vừa rồi, sau đó quay cuồng trên mặt đất né tránh lũ sói còn lại.

Lúc hai người Vân Túc bay trở lại nơi này, nhìn thấy chính là Vạn Vâm Hàm lăn qua lăn lại trên mặt đất, mấy chỗ trên người bị cắn thành vết thương, khuôn mặt trắng mềm cũng trở nên bẩn thỉu.

Cung Tiểu Trúc vung tay lên, bầy sói tấn công Vạn Vân Hàm liền bay ngược về bốn phía, sau đó rầm một tiếng đập vào mấy cây đại thụ to mấy người ôm, máu văng khắp nơi, lại bịch một tiếng rơi xuống đất, tất cả sói hoang đều tắt thở bỏ mình.

Vạn Vân Hàm vội đứng lên, vỗ vỗ bụi trên người, nhe răng trợn mắt một phen, chạy tới phía dưới hai người, ngửa đầu hỏi: “Hai vị tiên nhân, ta có thể theo cùng các ngươi rời khỏi đây không? Các ngươi yên tâm, chỉ cần tới thôn trấn gần đây nhất, ta có thể tìm được đường về nhà, sẽ không làm phiền các ngươi.”

“Ngươi bị lạc đường nên mới chạy tới nơi này phải không?” Cung Tiểu Trúc hỏi.

“Mới không phải! Nơi này trước kia ta từng tới vài lần rồi, ta chỉ là muốn tới chỗ này đi dạo, ngắm phong cảnh mà thôi.” Vạn Vâm Hàm bĩu môi ngụy biện nói.

“Được rồi!”Cung Tiểu Trúc ném Phượng Hoàng cầm trong đan điền ra giữa không trung, Phượng Hoàng cầm nhất thời từ to bằng bàn tay trở thành còn dài hơn cơ thể Cung Tiểu Trúc, Cung Tiểu Trúc nói với Vân Túc: “Vân đại ca, một lát nữa ta mang theo vị cô nương này cùng bay!”

Tuy rằng thoạt nhìn Vạn Vân Hàm tạm thời còn chưa có ý gì với Vân đại ca, nhưng vì đề phòng ngừa vạn nhất, vẫn là để Vân đại ca rời xa hết tất cả nữ phụ pháo hôi một chút, bao gồm cả tiểu cô nương mười mấy tuổi này.

Trước kia hắn còn chưa rõ tâm ý của bản thân với Vân đại ca thì không nói làm gì, bây giờ họ rõ ràng đã là quan hệ bạn trai, hắn tuyệt đối không cho phép các loại tiểu tam nam nữ chen chân vào.

Nghe vậy, Vân Túc bất đắc dĩ gật đầu, phóng Phệ Hồn kiếm ra, Cung Tiểu Trúc kéo Vạn Vân Hàm đứng lên Phượng Hoàng cầm, Vạn Vân Hàm nhìn thoáng qua rừng rậm dưới đất, cảm giác trước mắt một hồi mê muội, vội giơ tay ra ôm lấy eo Cung Tiểu Trúc.

Khoảng cách giữa hai người tuyệt đối bằng 0.

Cung Tiểu Trúc bị ôm tới vô cùng không được tự nhiên, nói: “Cô nương, phiền ngươi đừng ôm eo của ta.”

“Ồ.” Vạn Vân Hàm sửa thành nắm lấy y phục của hắn, nhưng khoảng cách vẫn vô cùng gần. Vân Túc bên cạnh nhìn mà thắt cả tim!