Hệ Thống Trùng Sinh Của Nam Phụ Phản Diện

Chương 38




Lại là một tiết tự học, sau khi Lục Hi Thần chơi xong hai ván game, hắn có chút buồn chán.

Kể từ khi biết đến đến hệ thống đẳng cấp, bọn họ không phải đang hành hạ cặn bã, thì cũng là đang giành chiến thắng dọc đường, hứng thú chơi game cũng không còn nữa. Bởi vì vậy mà Lâm Sán đã thay đổi lộ trình chơi Anipop.

【Thống này, mi lợi hại như vậy, tiếp tục chơi cái này vẫn không thấy nhàm chán à?】

Hệ thống đang sử dụng một chiếc điện thoại khác của Lục Hi Thần trong ngăn bàn, khi nhìn thấy tin nhắn của đối phương, nó nhiệt tình trả lời: 【Nhiêu đây vẫn chưa đủ! Mục tiêu của tôi chính là trở thành người chơi mạnh nhất sever! Chính là loại toàn chức nghiệp ấy!】

【Cố lên thống! Tôi tin mi nhất định sẽ thành công! Điện thoại tôi sắp hết pin rồi, cáo lui trước đây.】 Sau khi chống mặt gõ câu này xong, Lục Hi Thần cất chiếc điện thoại còn hai phần ba pin của mình đi.

Đã một tuần kể từ ngày khai giảng, tuy rằng lớp bọn họ không có nhiều người học bài lắm, nhưng vẫn có vài người bằng lòng học tập đang làm bài tập về nhà hoặc là ôn tập một cách nghiêm túc.

Chẳng hạn như Thời Dương ở bên cạnh Lục Hi Thần, cậu vô cùng chăm chú mà viết viết cái gì đó, thỉnh thoảng còn dùng cục gôm bôi đi, chắc hẳn là đang vẽ.

Là làm bài tập sao?

Lục Hi Thần nhàm chán không có việc gì để làm, thế nên hắn đã lặng lẽ thò đầu sang nhìn trộm.

Tại một góc của cuốn sổ nháp, Thời Dương không ngừng chỉnh chỉnh sửa sửa, còn cầm theo cục gôm bôi những nét dư thừa.

Cậu vẽ vô cùng chăm chú, không hề chú ý tới tiếng hít thở rất nhỏ ở bên tai.

“Nhóc Dương Dương, nhóc đang…… Vẽ tôi ư?”

Giọng nói đột ngột vang lên bên tai khiến Thời Dương hoảng sợ, cậu vội vàng đóng cuốn tập nháp lại, nói giọng có hơi run rẩy: “Anh, anh Thần, không phải anh đang chơi game sao?”

Nghe thấy những lời giấu đầu lòi đuôi này, Lục Hi Thần không khỏi nhướng mày: “Tôi cũng cho rằng Dương Dương đang làm bài tập, nhưng bây giờ xem ra là không phải vậy.”

Hắn nắm cổ tay của Thời Dương, lấy bàn tay đang che cuốn sổ nháp ra, cuối cùng đoạt được cuốn sổ ấy một cách vô cùng dễ dàng.

Hai tai Thời Dương đỏ bừng, cậu vội vàng giành về, nhưng lại bị một tay của Lục Hi Thần ôm lấy bả vai ấn trên ghế.

“Để tôi nhìn nào……” Lục Hi Thần lật từng trang từng trang, hắn nhìn thấy vô số những bức vẽ nhân vật anime, chúng hỗn loạn giữa một đống phép tính nháp.

Trong đó, có rất nhiều nhân vật anime mang theo một loại khí chất của Lục Hi Thần.

Chính là cái loại mà những người thân thiết vừa nhìn vào đã biết là đang vẽ Lục Hi Thần.

Sau khi lật xong, Lục Hi Thần buông tha cho cậu bạn nhỏ ngồi cùng bàn bị mình giam lại, vui vẻ nhận xét: “Dương Dương vẽ đẹp lắm.”

Thời Dương vội vàng cướp lại cuốn sổ nháp rồi bỏ vào trong ngăn bàn, cậu cảm thấy bản thân căng thẳng đến nỗi tim sắp nhảy ra ngoài, chỉ cúi đầu ngượng ngùng nói: “Vẽ đại thôi, thật ra không được đẹp lắm……”

Cậu không phủ nhận bức tranh kia chính là Lục Hi Thần, nhưng lại yếu ớt bổ sung thêm một câu: “Thật ra tôi rất ít khi vẽ……”

Mỗi ngày cũng chỉ vẽ có một hai lần mà thôi!

“Ừm ừm, tôi tin Dương Dương mà, Dương Dương học tập vất vả như vậy, thi thoảng thả lỏng xíu cũng là chuyện bình thường.” Cũng chỉ là mỗi ngày suy nghĩ làm sao để vẽ tôi mà thôi, cũng chỉ là lại đáng yêu thêm một chút mà thôi. Lục Hi Thần bóc một viên kẹo sữa bỏ vào trong miệng.

Hmm, không đủ ngọt, nhưng cũng đỡ thèm.

Sau khi bị bắt quả tang làm việc riêng, Thời Dương bèn trở lại nghiêm túc làm bài tập, Lục Hi Thần cũng đổi một tư thế thoải mái hơn, hắn nằm trên mặt bàn, nhìn chằm chằm người nọ mà không thèm che giấu tí nào.

Lục Hi Thần đã ngừng làm bài tập kể từ năm lớp 10, mấy bài tập hiện giờ đừng nói 50%, mà là 85% trở lên hắn đều không hiểu.

Nhưng khi biết thành tích của Thời Dương cũng không được tốt, Lục Hi Thần lại có hơi nghi hoặc.

Nếu thành tích không tốt, vậy tại sao vẫn muốn đi học? Một trăm ngày cuối cùng này chi bằng ở trong nhà chơi game còn vui hơn.

Nhưng Thời Dương lại thật sự rất hưởng thụ cuộc sống học đường, giá trị hài lòng của cậu tăng vô cùng nhanh, đôi khi chỉ cần mấy chuyện nhỏ nhặt như hòa hợp với các bạn trong lớp hơn cũng có thể khiến giá trị hài lòng tăng lên. Hay như việc nghe Lâm Sán với Vương Tịnh Vu tám chuyện suốt nguyên buổi trong mỗi giờ tan học buổi chiều, cùng các bạn chép bài lẫn nhau, bạn học đi ngang qua giúp nhặt cây bút không cẩn thận rơi xuống đất, hay điểm số tăng lên một hai điểm……

Tính đến nay chỉ mới là ngày thứ mười, mà giá trị hài lòng đã lên đến 35%.

Bao gồm thêm hai ngày “Miễn phí” kia, vậy tổng cộng là có 37 ngày.

Vị sữa bò ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng, Lục Hi Thần cứ nhìn Thời Dương như vậy, trong mắt lại có chút cảm xúc không thể nói rõ.

Hắn thầm cười rồi thu hồi lại tầm mắt, không quấy rầy Thời Dương học bài nữa.



Nếu nhàm chán như vậy, thế thì lên diễn đàn giải trí tí thôi. Sau khi mở điện thoại lên lần nữa, Lục Hi Thần bấm vào trang 222b.

【lz Sườn Heo Chua Ngọt: Thật sự tôi là một người qua đường chính hiệu, chắc là do chỉ toàn chuyên tâm vào việc học với 2D, thế nên đến lớp 12 rồi mà tôi cũng không hề biết trường của chúng ta còn có mấy nhân vật hotboy với trùm trường này. Nhưng thật lòng mà nói, mấy người kêu hotboy với trùm trường chạy theo phong trào là logic gì vậy, yêu đương mà còn theo phong trào hay gì?

【Lầu 1 Quýt Đường Phèn: Đồng ý! Hơn nữa tôi cảm thấy cặp hotboy kia tám phần là giả, mọi người nhìn đi, cái ánh nhìn của học sinh chuyển trường với hotboy chính là thích á hả? Nếu mà là thích, vậy tôi có thể rằng nói các bạn trong lớp đều thích tôi.】



【Lầu 10 Máy Bay Nhỏ: Tôi học lớp 20 đây, tôi cảm thấy cặp trùm trường lớp tôi có lẽ là thật, mỗi lần quay xuống đều có thể nhìn thấy trùm trường đang xoa đầu người kia.】



【Lầu 15 Tiểu Hi Hi: Cho dù cặp hotboy kia là thật, tôi vẫn cảm thấy cặp trùm trường ngọt hơn, mọi người không cảm thấy như vậy sao?】

【Lầu 16.: Cậu vừa mới nói xong làm tôi cũng cảm thấy giống như vậy đó.】



【Lầu 31 Tạp Cát Nặc: Mấy hôm trước tôi nhìn thấy trùm trường dẫn omega của hắn đi mua miếng dán ngăn mùi, cảm thấy trùm trường cũng không hung dữ lắm, còn rất dịu dàng với omega của mình.】

【Lầu 31 Tiểu Hi Hi: Đúng đúng! Chỉ hỏi một câu thôi, đây còn không phải là tình yêu ư?!】

【Lầu 33 Tiểu Hi Hi: A a a tình yêu tuyệt mỹ, tôi mặc kệ tôi lên thuyền đây! Học sinh chuyển trường siêu đáng yêu! Trùm trường cũng siêu đẹp trai! 】



【Lầu 56 Tiểu Hi Hi: Bọn họ thật sự rất xứng đôi, còn cặp hotboy kia có tiến triển nào không? Không hề! Hôm nay cũng là một ngày ca ngợi tình yêu tuyệt mỹ.】



【Lầu 78 Tiểu Hi Hi: Nếu bọn họ mà chia tay thì tôi sẽ không bao giờ tin vào tình yêu nữa!】

【Lầu 79 Giảm Mười Cân: Tôi cũng cảm thấy vậy đó!】



【Lầu 101 Tiểu Hi Hi: Các chị em, chúng ta cùng lên thuyền thôi!】

—————

Thời Dương rất hòa thuận với các bạn trong lớp.

Đương nhiên là do có Lục Hi Thần bảo kê, thế nên chuyện này căn bản không thể có kết quả thứ hai. Dù giờ đây người này đã thành cựu trùm trường, nhưng danh tiếng lấy một chọi mười lúc trước vẫn còn đó.

Sở dĩ lớp của bọn họ có thể ở chung hòa hợp như vậy là bởi vì vào năm lớp 10, tất cả mấy đứa đầu gấu đều đã bị Lục Hi Thần đánh bại hết rồi.

Nhưng lúc ấy phong cách của đám Lục Hi Thần lại là loại “Ông đây là người đẹp trai số một thế giới”, vì thế ngay lập tức đã tạo khoảng cách với các bạn trong lớp, nên dù Lục Hi Thần có “Rửa tay gác kiếm” hơn nửa năm, nhưng vẫn chẳng có ai dám trò chuyện với hắn.

Mãi cho đến khi Thời Dương đến……

Một alpha bóc kẹo cho omega trông dịu dàng như vậy, sao có thể là người xấu được chứ!

Sau lần tiếp xúc ban đầu, bọn họ còn phát hiện ra Lục Hi Thần cực kì hào phóng, thế nên người mà lúc trước mọi người muốn tránh không kịp, giờ đây đã trở thành “Bố đường” của cả lớp.

—————

Thời gian thấm thoắt, ngày tháng thoi đưa, dưới sự mong đợi của Lục Hi Thần, cuối cùng ngày sinh nhật tuổi 18 của Thời Dương cũng đã đến.

Sinh nhật cậu vừa vặn ngay ngày thứ bảy, sau khi đặt bàn ăn từ trước, Lục Hi Thần mời cả lớp đến dùng bữa.

Ngoại trừ đám Lâm Sán, Thời Dương cũng có thể nói chuyện với một vài người khác ở trong lớp, bầu không khí của bữa tiệc cực kì náo nhiệt.

Thời Dương trông vô cùng vui vẻ, nhưng Lục Hi Thần cũng nhận ra được tuy vui mừng là vậy, nhưng bởi vì có nhiều người nên cậu vẫn có chút câu nệ.

Bởi vậy mà hắn đã âm thầm hủy bỏ kế hoạch đi KTV vào buổi tối, dự định sẽ chỉ ăn mừng tại nhà cùng với vài người trong đám bọn hắn mà thôi.

—————



Chiếc bánh sinh nhật vị trái cây được lấy ra, đèn trong phòng khách đều tắt, chỉ còn lại ánh lửa lập lờ từ ngọn nến.

“Chúc nhóc Dương Dương của tôi sinh nhật vui vẻ.” Lục Hi Thần đội chiếc mũ sinh nhật lên cho Thời Dương, dưới ánh nến mờ ảo, nụ cười của hắn mang theo chút thâm thúy.

Cũng chúc nhóc Dương Dương của tôi thành niên vui vẻ.

Thời Dương ôm hộp quà mà Lục Hi Thần đưa cho, cậu vui vẻ đến mức cười ra hai cái lúm đồng tiền: “Cảm ơn anh Thần.”

—————

“Tiếp nào.”

Dư Tứ nhìn chai rượu vang đỏ mới khui trước mặt, cảm thấy có hơi buồn nôn: “Anh Thần, tôi có thể không uống nữa được không?”

“Đương nhiên là không, chúng ta làm alpha, sao tửu lượng lại chỉ có nhiêu đây được chứ?” Lục Hi Thần rót một ly đầy cho Dư Tứ, cũng rót cho chính mình một ly bia.

“Anh Thần, anh…… Không công bằng.” Rượu vang đỏ vốn có nồng độ cao hơn bia, mà Lục Hi Thần lại là một alpha vị bia, tửu lượng này căn bản là không thể so sánh với nhau được!

Lâm Sán nhìn thoáng qua người anh em đang chịu đau khổ của mình, sau khi đáp lại bằng một ánh mắt “Bất lực tòng tâm”, cậu ta tiếp tục hát như chưa hề có tí thương cảm nào.

Tuy rằng không biết vì sao anh Thần lại muốn rót rượu vang đỏ cho Dư Tứ, nhưng vào mấy lúc như thế này thì nên khôn ngoan giữ mình!

Vương Tịnh Vu vì gia đình quản nghiêm nên đã về trước, còn Thời Dương thì chỉ nghe lời mỗi Lục Hi Thần…… Dư Tứ lặng lẽ thở dài, bàn tay nâng ly rượu của y khẽ run nhè nhẹ.

Thời Dương ngồi bên cạnh Lục Hi Thần nhìn hai người thi nhau uống rượu, cậu cũng có chút tò mò nhìn sang đống bia trên mặt bàn.

Đây là vị pheromone của anh Thần……

—————

Khi khi uống hết hai chai rượu, Lục Hi Thần ước chừng chắc cũng đã được rồi, nếu uống thêm nữa chỉ sợ không tốt cho cơ thể: “Vị rượu vang đỏ có dễ ngửi không?”

Dư Tứ giật mình: “Không hề không hề!”

“Được rồi, uống chút nước trái cây rồi nghỉ ngơi đi.” Lục Hi Thần quơ quơ chai rượu vang đỏ còn sót lại, lộ ra một nụ cười trông có vẻ quỷ dị đối với Dư Tứ: “Tôi hy vọng rằng cậu có thể ghi nhớ thật kỹ hương vị này.”

Hắn cmn không tin, thằng nhóc này chỉ vừa ngửi thấy pheromone của Kỷ Minh Húc mới một lần mà đã rễ tình đâm sâu với người ta?

Dư Tứ thích alpha, chuyện này bọn họ đã biết từ lâu, nhưng Lục Hi Thần không ngờ rằng thằng nhóc này thế mà lại yêu Kỷ Minh Húc chỉ vì ngửi thấy pheromone của hắn ta?

Lại còn thích đến mức không ngại dùng pheromone đi công kích Diệp Cảnh, cuối cùng dẫn đến bị nhà trường đuổi học……

Tuy rằng hiện tại không được tra xem độ xứng đôi của pheromone, thế nhưng có một kiến thức khoa học vẫn cần phải biết —— độ xứng đôi của pheromone là từ hai phía. Nếu Dư Tứ yêu Kỷ Minh Húc chỉ vì pheromone, vậy tại sao Kỷ Minh Húc lại không vì pheromone mà thích Dư Tứ?

Theo như trong sách, sở dĩ Kỷ Minh Húc có thể giúp Diệp Cảnh chữa bệnh cũng là vì độ xứng đôi pheromone của hai người lên đến 99%, nhưng Lục Hi Thần lại cảm thấy điều này rất vớ vẩn.

Pheromone giống như là một phần thông tin cá nhân đặc biệt của mỗi người, nếu một người cảm thấy pheromone của một người khác dễ ngửi, vậy thì hai người ấy rất có thể sẽ đến được với nhau.

Mà đối với hai người thật sự có độ xứng đôi cao đến mức này, nếu không phải vừa gặp đã yêu, vậy thì ít nhất cũng phải yêu ở lần gặp thứ ba chứ?

Giống như hắn và Thời Dương vậy.

Thế nên hắn chưa bao giờ lo lắng Thời Dương sẽ không thích mình!

Lục Hi Thần vươn tay lấy chai bia bên tay phải, khi đang định rót cho mình một ly, lại kinh ngạc phát hiện ra lon bia đã hết sạch.

Một lon, hai lon, ba lon…… Tất cả đều rỗng tuếch.

Mà đầu sỏ gây tội vẫn còn đang ôm một chai bia từ từ rót vào ly, khi thấy Lục Hi Thần nhìn mình, cậu còn đáp lại bằng một nụ cười mê mang mang theo nhiệt tình.

“Anh Thần? Anh cũng muốn uống sao? Để tôi rót cho anh!”

Lục Hi Thần: “Dương Dương cũng biết uống bia sao?…… Khoan đã Dương Dương, nhóc buông lon bia xuống trước đi!”

—————

Tác giả có lời muốn nói: Nuôi lớn rồi, có thể ăn (:з” ∠)_