Hệ Thống Trùng Sinh Của Nam Phụ Phản Diện

Chương 36




Thấy Thời Dương bị nhìn chằm chằm đến nỗi không thể tập trung học được nữa, cuối cùng Lục Hi Thần mới chịu thu hồi lại ánh nhìn.

Lúc gần đến giờ tan học, khi hắn đang định dẫn Thời Dương đi ăn món gì đó ngon ngon, lại đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

Trong sách, kẻ cầm đầu bắt nạt Dương Dương…… Hình như cũng là trùm trường?

Trùm trường khét tiếng Lục Hi Thần suýt tí nữa quên mất chuyện này, hắn vội vàng chọc chọc Lâm Sán trên điện thoại: 【Tiểu Tam, có phải khối 11 của chúng ta có một bạn nhỏ muốn mua lại vị trí trùm trường của tôi đúng không?】

Lâm Sán đang chơi game tranh thủ suy nghĩ một chút: 【Hình như là có một người như vậy.】

【Cậu đi hỏi đi, nếu còn muốn thì cứ cho nó danh hiệu trùm trường này.】 Lục Hi Thần vừa mới nói xong, lại cảm thấy có hơi lỗ: 【Đừng cho miễn phí, hỏi nó còn chịu trả tiền không.】

Hắn cũng bỏ tiền ra để mua thủy quân với chạy quảng cáo trên nền tảng giao lưu của trường mà, thế nên không thể mất trắng được.

【Được được, đợi lát nữa em sẽ xem qua danh bạ.】

Giải quyết xong nỗi lo lắng trong lòng, Lục Hi Thần lấy bản kế hoạch trên bàn Thời Dương ra, bắt đầu góp thêm một ít sức.

【Ký chủ, vẫn còn một quyển nữa, cậu không muốn đọc sao?】 Hệ thống nhắc nhở.

Lục Hi Thần vẽ một biểu tượng cảm xúc trên giấy cho nó:

Không vui.jpg không muốn đọc nữa, hừ ╯^╰

—————

Sau giờ tan học là thời gian nghỉ trưa.

Năm người bọn họ đều không ở ký túc xá, thông thường mỗi buổi trưa đều sẽ ra tiệm ăn, nhưng hôm nay……

Lâm Sán: “Á, anh Thần, mẹ kêu em buổi trưa về nhà ăn cơm rồi.”

Dư Tứ: “Tôi chuẩn bị ở ký túc xá vào học kỳ sau, thế nên buổi trưa định sẽ ăn ở nhà ăn để thích nghi trước.”

Vương Tịnh Vu: “Tôi đã hẹn ăn trưa chung với đám Nguyên Nguyên rồi, không thể thất hứa được.”

Lục Hi Thần:……

Chỉ là ăn thanh đạm chút thôi chứ không phải không được gọi đồ cay, bộ Dương Dương nhà hắn trông ngang ngược như vậy lắm à?

Lục Hi Thần tức giận cười, không đi thì không đi, hắn còn ước được ở cùng Thời Dương trong thế giới của hai người, vừa hay cũng có thể dẫn đối phương đi mua vài thứ.

Mùa hè có hai tiếng rưỡi để nghỉ trưa, sau khi dẫn Thời Dương đi ăn một bữa thanh đạm, Lục Hi Thần lại dắt cậu đi đến siêu thị gần khu chung cư để mua một đống đồ ăn.

Kẹo, chocolate, bánh quy, sữa bò, trái cây theo mùa, còn có trứng gà, bánh mì, mì ăn liền có thể dùng cho bữa sáng……

Sau khi biết được Thời Dương có thể làm một vài món ăn đơn giản, Lục Hi Thần vốn luôn gọi đồ ăn bên ngoài cuối cùng cũng có cơ hội lấy hai gói mì sợi bỏ vào xe đẩy.

—————

Chiếc tủ lạnh mới để được vài chai đồ uống mà đã bị lấp đầy, sau khi sắp xếp xong các món đồ đã mang về, Lục Hi Thần thoải mái ngã người xuống sô pha.

Một hai giờ chiều là thời điểm có nhiệt độ cao nhất, cho dù quãng đường chỉ có mười phút nhưng vẫn khiến người ta không mấy dễ chịu.

“Buổi trưa vẫn nóng quá, giờ tan học cũng không đủ thời gian, đến chủ nhật được nghỉ thì chúng ta lại đi chọn quần áo tiếp nhé?” Lục Hi Thần đưa cho Thời Dương một que kem dưa hấu, hắn nhìn mồ hôi nhễ nhại trên trán đối phương, có chút đau lòng.

“Mua cho tôi sao?” Thời Dương ngồi bên cạnh Lục Hi Thần ăn kem, cảm giác lành lạnh vô cùng sảng khoái. Sau khi suy nghĩ, cậu lắc đầu nói: “Cảm ơn anh Thần, nhưng vẫn là thôi đi, tôi chỉ ở đây một trăm ngày, thế nên mặc đồng phục là được rồi.”

“Nhưng có hai bộ thôi mà!”

Cũng chỉ đủ tắm rửa.

Lục Hi Thần không vui. Hắn mặc đồng phục hoàn toàn là do lười chọn quần áo, hơn nữa đồng phục cũng rất dễ giặt, nhưng Thời Dương lại không thể như vậy được.

Dương Dương nhà hắn đẹp như vậy, nhất định cũng phải có quần áo đẹp!

Trong lúc nhất thời, Lục Hi Thần rốt cuộc cũng hiểu được tại sao một vài người lại thích chơi game thời trang.

“Không sao đâu, tôi có rất nhiều tiền.” Hắn kiểm tra số dư trong tài khoản ngân hàng, rồi kéo Thời Dương lại cho xem.

“7, 7 chữ số?!” Thời Dương dụi hai mắt, xác định mình không nhìn nhầm, khiếp sợ nói: “Anh Thần, sao anh……” Có nhiều tiền như vậy!

Lục Hi Thần bình tĩnh cất điện thoại đi: “Gia đình cấp tiền tiêu vặt, cứ tha hồ dùng thôi.”

Dù sao cũng là tiền người kia cho, tiêu được thì cứ mau tiêu đi, tiêu đến khi công ty người kia phá sản cũng không thành vấn đề.

Sau khi bị Lục Hi Thần dụ dỗ, Thời Dương đã đồng ý đi mua quần áo, rồi cậu lại bị đối phương đưa về phòng với lý do ngủ trưa.

【Ký chủ.】 Hệ thống nhìn cửa phòng ngủ vẫn còn đang mở, bèn phát hiện vấn đề: 【Nhà của cậu chỉ có một một chiếc giường thôi ư? Vậy cậu ngủ ở đâu thế?】

【Ngủ sô pha đó.】 Lục Hi Thần thành thạo nằm lên sô pha, rồi hắn bấm vào trò chơi di động.

【Ngủ trên sô pha không tốt lắm đâu, có cần tôi giúp An An tìm một chỗ ở khác không?】

Nó vẫn còn nhớ rõ lời khuyên của chủ nhân trước, thế nên lần này nó không làm tầm bậy nữa mà chọn một thân phận ngẫu nhiên được tạo ra trong thế giới nhỏ: Hiện giờ Thời Dương là một học sinh vừa từ nước ngoài trở về để chuẩn bị tham gia kì thi đại học, từ trước đến nay vẫn luôn sống cùng cha mẹ ở nước ngoài.

Đương nhiên thân phận này là giả, cái gọi là cha mẹ cũng không tồn tại, nếu chỉ ở một trăm ngày thì không có vấn đề gì, nhưng nếu muốn ở lại lâu dài thì phải bịa ra một thân phận toàn diện hơn.

Hai tay đang chơi game của Lục Hi Thần ngừng lại, sau đó hắn lại nói một cách cực kì ân cần: 【Không cần phiền phức như vậy, tôi đã đặt giường gấp rồi, chỉ ngủ một trăm ngày mà thôi, không thành vấn đề.】

Rời đi? Ngại quá, đã bước vào cửa nhà tôi rồi thì đừng hòng bước ra nữa.

—————

Giảng đường của trường THPT số 1 tại thành phố B rất lớn, có sức chứa lên đến hàng trăm người.

Thời Dương lặng lẽ đi theo Lục Hi Thần ngồi vào hàng ghế phía sau, thấp giọng hỏi: “Anh Thần, chúng ta đến đây làm gì thế?”

Tiết tự học cuối cùng của buổi chiều còn chưa bắt đầu nữa.

Lục Hi Thần đã đeo khẩu trang từ trước, sau đó lại đội thêm chiếc mũ vào, khẽ nói: “Đây là bài giảng được đặc biệt chuẩn bị riêng cho các học sinh omega lớp mười, chút nữa chúng ta phải nghe giảng thật kỹ nhé.”

Tư liệu mà hệ thống cung cấp toàn là mấy bài luận án, cả đống từ ngữ chuyên môn trong đó, ngay cả hắn đọc còn thấy mờ mịt, huống chi là Thời Dương? Nên việc đến đây nghe ké buổi tọa đàm này sẽ tương đối hiệu quả hơn.

Thời Dương ngoan ngoãn khẽ gật đầu, cậu lấy giấy bút mà Lục Hi Thần bảo cậu mang theo ra, định bụng sẽ vừa nghe vừa ghi chép.

Lục Hi Thần cũng lấy điện thoại mở app ghi chú lên.

“Xin chào các bạn học sinh, nội dung của buổi tọa đàm ngày hôm nay có bốn phần. Đầu tiên, chúng ta sẽ tìm hiểu một vài kiến thức căn bản, tôi tin rằng các bạn đều đã từng được phụ huynh nói cho các bạn biết, vì sao con người lại được chia thành ABO? Sự khác biệt giữa ba giới tính này là gì……”

“Trên người của mỗi người đều có pheromone của riêng mình, từ khi sinh ra, alpha và omega đã có khả năng phân biệt giới tính của đối phương thông qua pheromone. Đồng thời, pheromone của họ cũng sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, mà mặc dù nhóm beta có thể ngửi được pheromone,  nhưng lại không bị ảnh hưởng bởi chúng……”

Pheromone…… Thời Dương vừa ghi nhớ xong từ này, nhưng khi nghe đến câu nói tiếp theo của giảng viên, cả người cậu đều ngây dại.

Sáu loại giới tính, tất cả mọi người đều có hai bộ phận sinh dục, omega và beta còn có thể sinh, sinh con?

Và cả đánh dấu giữa alpha và omega……

Vậy vậy vậy, lời anh Thần nói đêm qua, là thật ư?

Thời Dương đỏ ửng đôi tai, cậu được mở ra cánh cửa đến thế giới mới, còn Lục Hi Thần - một alpha cẩu thả cũng đang rất bối rối.

Một cái miếng dán ngăn mùi cũng chia thành các chất liệu? Dùng thuốc ức chế khác hương vị cũng sẽ dẫn đến ảnh hưởng khác nhau? Phương pháp chăm sóc tuyến thể hằng ngày…… Còn có cả thứ này?

Shhh, cách vượt qua kỳ phát tình, đây mới là trọng tâm, phải mau chóng ghi nhớ.

Diễn thuyết kết thúc, cả hai người đều đã học được rất nhiều kiến thức mới, đồng thời buổi tọa đàm cũng đã đến phần hỏi đáp.

Lục Hi Thần thấy Thời Dương đang ngơ ngác nhìn chằm chằm vào phần ghi chép, hắn có chút buồn cười xoa mái tóc xoăn của cậu: “Bây giờ đã hiểu omega là gì chưa?”

“Trên người tôi cũng có pheromone sao?” Thời Dương vẫn chưa kịp phản ứng cho lắm.

“Đúng vậy, là pheromone vị sữa bò, đợi khi nào vắng người thì Dương Dương có thể tự mình cảm nhận một chút.”

Thời Dương gật đầu, lại hiếu kỳ hỏi: “Vậy anh Thần thì sao?”

“E hèm, của tôi…… Không phải mùi đặc biệt gì, rất bình thường, cũng là một loại đồ uống.” Lục Hi Thần trước nay vẫn luôn tự tin nay lại đột nhiên ậm à ậm ừ, hắn vốn định kéo dài một khoảng thời gian, nhưng lại bắt gặp được ánh mắt đầy mong đợi của Thời Dương.

Lục Hi Thần không thể chịu nổi loại ánh mắt này của cậu, đành phải đồng ý: “Đợi đến khi về lớp sẽ nói cho cậu biết.”

Nhận được lời hứa, Thời Dương vô cùng vui vẻ, cậu thu dọn đồ đạc chuẩn bị cùng Lục Hi Thần lẻn ra từ cửa sau.

“Trời trời, mấy cậu mau xem bài viết mới trên 222b đi!” Tại hàng phía trước chỗ hai người ngồi, một omega thấp giọng nói.

222b là trang web giao lưu của học sinh trường THPT số 1, ở đây không có giáo viên, mà do học sinh tự quản lý.

“Cái gì cái gì, có drama nào mới ư?”

“Trong buổi lễ khai giảng ngày hôm nay, có phải anh Kỷ đã bế cậu học sinh chuyển trường bị ngất xỉu ở lớp anh ấy xuống phòng y tế đúng không? Có người thấy sau khi buổi lễ kết thúc, trùm trường bên lớp 20 của khối 12 cũng cõng một omega xuống phòng y tế đó.”

“Trùng hợp như vậy sao!”

“Không phải, cậu xem bài viết phân tích này đi, mọi chuyện chắc chắn không đơn giản như vậy. Trùm trường họ Lục kia đã nhắm vào anh Kỷ ngay từ lớp 10 rồi, lần này anh ấy và học sinh chuyển trường yêu nhau, thế mà hắn ta cũng yêu đương với học sinh chuyển trường của lớp hắn, khẳng định là có gì đó mờ ám trong chuyện này!”

Lục Hi Thần đang ở cửa sau dừng lại, hắn cúi đầu xuống ghé vào tai Thời Dương: “Dương Dương, hình như tôi quên lấy thẻ ăn rồi.”

Thời gian tan học buổi chiều khá ngắn, thời tiết lại nóng, bọn họ không có ý định ra ngoài, nên đã chọn ăn ở nhà ăn.

“Tôi lười quay lại quá, Dương Dương có thể về lớp học lấy giúp tôi được không? Sau đó đứng chung với đám Tiểu Tứ ở cửa nhà ăn đợi tôi nhé?”

“Ừm ừm, được chứ!”

Thấy Thời Dương chạy chầm chậm ra khỏi hội trưởng, vẻ mặt Lục Hi Thần lập tức trở nên lạnh nhạt.

Hắn từ từ trở lại chỗ ngồi vừa nãy, đồng thời lấy điện thoại ra tìm kiếm bài viết kia, bước chân vô cùng nhẹ, không để ai phát hiện.

“Tôi nghe nói người này luôn so sánh với anh Kỷ ở khắp nơi, lúc trước khi bầu anh Kỷ làm hotboy, hắn ta ở phía dưới nói xấu anh ấy một cách móc mỉa. Sau khi hắn ta không được trúng cử, lại còn tự phong cho mình danh trùm trường, thật sự không hiểu mấy chuyện đánh nhau với vi phạm kỷ luật có cái gì đáng khoe khoang.”

“Tôi đoán rằng việc hắn ta với học sinh chuyển trường kia ở bên nhau, chắc chắn cũng là muốn ké fame anh Kỷ của chúng ta. Học sinh chuyển trường họ Thời kia cũng thật là, mắt để đi đâu mà lại ở bên một người như thế vậy, chỉ sợ cũng chẳng tốt lành gì……”

Bỗng bị một bóng đen bao trùm, omega đang nói chuyện cảm thấy hoảng sợ không rõ nguyên do, bèn dứt lời rồi quay đầu lại.

Người mà cậu ta vừa mới bàn tán đã tháo khẩu trang ra, đứng phía sau bọn họ với ánh mắt không mấy thiện chí.

“Mấy lời vừa mới nói, lặp lại lần nữa?”

Động tĩnh bất thình lình này đã thu hút sự chú ý của những người ở hàng phía sau, giáo viên cũng đã nhận ra có gì đó không ổn, ngẩng đầu lên nhìn sang chỗ bọn họ.

Lục Hi Thần mặc kệ ánh mắt của những người khác, hắn trầm mặt nói: “Ông đây làm gì hay thích ai cũng không phải chuyện của bất cứ đứa nào, và cũng không tới lượt mày chỉ chỉ trỏ trỏ.”

Không thể hiểu nổi, từ Kỷ Minh Húc rồi cue sang hắn đã đành, lại còn ké fame này nọ, mày cmn đu idol à?

Trước kia hắn rất hỗn láo, hắn nhận, nhưng mà Thời Dương cũng chưa làm gì sai, dựa vào đâu mà lại bị người khác bôi nhọ một cách vô cớ chứ?

—————

“Anh Thần —— tụi tôi ở đây nè!”

Giọng nói quen thuộc vang lên, Lục Hi Thần nhìn thấy Thời Dương liều mạng vẫy vẫy tay với mình, tâm trạng hắn lập tức tốt hơn.

Đồ ăn của trường bọn họ cũng khá ổn, nhưng Thời Dương lại không thể ăn được rất nhiều món, thế nên sự lựa chọn cũng ít đi rất nhiều.

Lục Hi Thần nhìn trong chén của Thời Dương hơn một nửa đều là đồ chay, trong lòng có hơi buồn bực.

Nếu như chuyện gia đình hắn là một bộ phim tình cảm máu chó được chiếu vào lúc 8 giờ tối, thì cuộc đời của Thời Dương nhìn chung chính là motif thiếu gia thật giả vô cùng quen thuộc.

Thiếu gia thật Thời Dương từ lúc sinh ra đã bị kẻ thù bắt đi rồi vứt bỏ, nhưng may mắn thay cậu được một bà lão sống một mình đón về. Còn thiếu gia giả lại hưởng hết phú quý, tính tình bị nuông chiều trở nên hung ác, chính là trùm phản diện của phần sau câu chuyện.

Thời Dương thừa hưởng hoàn hảo những đặc điểm di truyền của mẹ cậu —— xinh đẹp nhưng yếu ớt. Thể chất của cậu rất mẫn cảm, mẫn cảm đến mức có chút không bình thường, ngẫu nhiên va chạm cũng có thể đỏ bừng cả một mảng, cậu cũng rất dễ khóc, cay khóc, mặn khóc, các loại khóc lóc đều có thể, thế nên món nào hơi kích thích một chút thôi cũng không ăn được.

Mà ở kiếp trước, vì để an toàn và tiết kiệm tiền, thế nên bữa sáng nào Thời Dương cũng luôn chỉ ăn mỗi màn thầu.

Tính cách của cậu cũng mẫn cảm y như vậy, vì những chuyện đã trải qua hồi nhỏ nên cậu có chút nhát gan, khi gặp nguy hiểm, thì phản ứng đầu tiên chính là muốn tìm cái vỏ để bọc chính mình lại.

Mà người xuyên thư kia, vì một lần hành động kén ăn tình cờ mà đã thu hút được sự chú ý của mẹ Thời Dương.

Dù sao cũng không có ai kén ăn đến mức này như cô cả.

Sau khi thầm thở dài, Lục Hi Thần yên lặng bới một bát cơm. Cuốn tiểu thuyết này thật đúng là…… Đầy đủ hết các yếu tố.

—————

Tác giả có lời muốn nói:

Vở kịch nhỏ: Sau khi ăn xong, bọn họ đi đến cửa hàng chọn đồ uống.

Thời Dương ôm sữa bò trong lòng, cậu nhìn chai nước có ga trong tay Lục Hi Thần, có chút thèm: “Anh Thần, cái này uống ngon không?”

Cậu nghe người khác nói rằng loại đồ uống này uống cực kì ngon!

Lục Hi Thần: “…… Từ từ.”

Nước có ga rất mạnh, phải thật cẩn thận.

Dược sĩ Lục Hi Thần một tay cầm đồ uống, cầm một tay nước suối: “Dựa theo phương pháp biến kiểm soát, bằng cách thêm một lượng nước khoáng nhất định vào gấp 1 lần, 2 lần, 3 lần, 4 lần lượng nước có ga, lại căn cứ vào phản hồi của Dương Dương sau khi uống thử, có thể cho ra được phạm vi liều lượng nước có ga thích hợp nhất, tiếp theo, tại phạm vi này, ta lại chia nhỏ lượng nước có ga thành……”

# thằng nhóc kiểm tra được 20 điểm này, chắc chắn vẫn còn cứu được!