Hệ Thống Trùng Sinh Của Nam Phụ Phản Diện

Chương 15




Thẩm Thần Uyên lập tức rút tay ra, sau đó lấy một tấm thẻ nhét vào trong lòng bàn tay của Kiều An.

Kiều An ngơ ngác cầm nó, nhìn Thẩm Thần Uyên không chớp mắt.

“Anh trai cho cậu tiền tiêu vặt.”

“Có thật là cho em không ạ?” Tuy là hỏi như vậy, nhưng Kiều An đã túm chặt lấy tấm thẻ giấu nó vào trong lòng ngực rồi, dáng vẻ kiên quyết như đang nói “Ngài không được đổi ý” vậy.

Thẩm Thần Uyên buồn cười, hắn gật đầu: “Là của cậu, là tôi cho Kiều An.”

Sau khi đã được bảo đảm, Kiều An mới lấy tấm thẻ ra nhìn một cách thật cẩn thận, trông như thể một đứa bé vậy, rõ ràng cậu vẫn còn đang say: “Nó có màu đen!”

“Ừm, ở nhà vẫn còn những màu khác nữa, nếu Kiều An thích thì cũng có thể lấy.”

Khóe mắt của thiếu niên ươn ướt, cái mũi cũng hồng hồng, mỗi khi chớp mắt còn sẽ có vài giọt nước mắt rơi xuống. Thẩm Thần Uyên dùng khăn tay nhẹ nhàng lau cho cậu, nghĩ đến phương thức tiêu dùng thường được sử dụng ngày nay, hắn dịu dàng hỏi: “Kiều An có mang theo điện thoại không?”

“Có ạ, ở đây nè!” Kiều An sờ chiếc túi, rồi đưa điện thoại cho Thẩm Thần Uyên như thể đang hiến dâng vật quý giá nào đó vậy.

Thẩm Thần Uyên một tay ôm cậu, một tay bấm điện thoại.

Mỗi khi chơi game thì Kiều An đều dùng máy tính bảng, chỉ khi nào cần gọi điện mới sử dụng điện thoại thôi, nên bên trong chỉ có vài phần mềm mặc định của hệ thống.

WeChat, Alipay, đăng ký tài khoản, liên kết thẻ ngân hàng……

Sợ rằng Kiều An sẽ không nhớ được những thứ phức tạp, vì thế hắn đã đổi tất cả mật khẩu thành 112233.

Sau khi suy nghĩ một hồi, Thẩm Thần Uyên lại tiếp tục tải Taobao.

Làm xong hết thảy những việc này, hắn cúi đầu xuống nhìn Kiều An, lại phát hiện ra đối phương đã ngủ rồi.

Trên tay thiếu niên vẫn còn cầm tấm thẻ của hắn, đôi tay trắng nõn và tấm thẻ màu đen huyền ở cạnh nhau, tạo thành một sự đối lập vô cùng rõ ràng.

Trong đầu nhớ tới đoạn văn ngắn mà mình vô tình xem qua, đột nhiên có một sự thôi thúc Thẩm Thần Uyên.

Hắn muốn đưa Kiều An đi chơi.

Ngay khi ý nghĩ này vừa xuất hiện, Thẩm Thần Uyên cũng đồng thời nhớ tới nguồn gốc của đoạn văn này.

Đó là lúc đàn anh Mạnh đang show ân ái.

Đang show ân ái.

Show, ân, ái.

Sức lực trong tay buông lỏng, suýt chút nữa Thẩm Thần Uyên đã làm rớt Kiều An đang trong lòng ngực mình. Hắn bối rối ôm lấy cậu một lần nữa, nhịp tim bỗng nhiên đập loạn xạ.

Thẩm Thần Uyên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không dám nhìn Kiều An tiếp nữa.

Đủ loại ký ức dồn dập ập tới, Thẩm Thần Uyên có hơi mờ mịt.

Hắn thích Kiều An ư?

Nhưng tại sao cảm giác này lại không giống với……

_____

Ánh mặt trời vừa lên, bầu trời trong vắt không bóng mây.

Trong văn phòng vô cùng yên tĩnh, có thể nghe được cả tiếng "Phà phà" nho nhỏ của chiếc điều hòa đang chạy, nhiệt độ trong phòng cũng được điều chỉnh ở mức phù hợp.

Thẩm Thần Uyên cầm cây bút máy trong tay, hắn vừa đọc văn kiện vừa ký tên.

Đầu bút xẹt qua trang giấy, ma sát với nhau tạo thành âm thanh, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng "Sột soạt". Vào lúc này, cuối cùng hệ thống cũng không nhịn được nữa, lên tiếng cắt ngang công việc của Thẩm Thần Uyên.

【 Ký chủ à ~ ngày nào ngài cũng làm việc, ngài không cảm thấy rất nhàm chán ư? 】

【 Không. 】Chí ít sở thích hiện tại của hắn chính là làm việc. Mỗi một sự lựa chọn của hắn thậm chí có thể quyết định được sự sống chết của một công ty, có loại quyền lực này ở trong tay khiến hắn cảm thấy rất yên tâm.

Thẩm Thần Uyên vẫn không dừng động tác, đáp:【 Nhàm chán? Không phải ngươi đã tìm việc làm thêm rồi à? 】

【 Haizz đừng nói nữa, lúc đầu tôi có đi làm đầu não ở giao diện tinh tế, công việc mệt cực kì chứ nhàm chán cái gì, tích phân thì ít nữa. Sau đó tôi từ chức, chuyển sang làm hệ thống trong thế giới vô hạn lưu, vốn tưởng rằng chỉ cần thông báo nội quy, sau đó giám sát người chơi một chút, nhưng kết quả lại……】Nó nhớ lại cảnh tượng ấy, giọng nói hơi run rẩy:【 Huhuhu dọa tôi sợ muốn chết, tôi sẽ không bao giờ đến đó nữa đâu! 】

【 Hic, quả nhiên tích phân không dễ kiếm một chút nào. 】

【 Ừm, vất vả rồi. 】 Thẩm Thần Uyên thật lòng phụ họa một câu, sau khi duyệt xong văn kiện, hắn mở máy tính lên rồi bắt đầu làm việc riêng.

Bởi vì hệ thống không còn đi làm thêm nữa, nên bây giờ nó rảnh rỗi đến mức sắp nhũn cả cơ, thấy thế, nó nhiệt tình tư vấn:【 Ký chủ, ngài đang làm gì thế? Để tôi giúp ngài cho! Bàn về thực lực thì hệ thống tôi đây có thể áp đảo tất cả mọi chương trình! 】

【 Với lại có thời gian rảnh thì ngài có thể dẫn An An đi chơi nữa, rất là hời! 】

Nghe thấy tên của Kiều An, Thẩm Thần Uyên tạm ngừng lại, hắn ho nhẹ một tiếng như thể đang che giấu chuyện gì, sau đó giao công việc của mình cho hệ thống.

Bởi vì trong văn phòng chỉ có một mình hắn, nên hắn cũng không sợ bị phát hiện ra có chỗ nào khác thường.

Dữ liệu trên máy tính cứ thế mà nhảy ra ngoài, Thẩm Thần Uyên hiếm khi không có việc gì để làm, hắn dựa vào ghế, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

…… Muốn đi ra ngoài chơi ư?

Nghĩ đến chuyện xảy ra vào ngày hôm trước, trong lòng của Thẩm Thần Uyên lại bắt đầu phập phồng.

Hắn vốn tưởng sau khi say rượu và khóc lóc một hồi xong, thì khi Kiều An tỉnh lại vào ngày hôm sau, cậu sẽ ngại thùng rồi tránh mặt hắn mấy ngày, mà hắn cũng định nhân cơ hội này để sắp xếp lại những suy nghĩ của chính mình.

Nhưng thực tế lại không phải như vậy, qua ngày hôm sau, Thẩm Thần Uyên lại thấy Kiều An trả lại tấm thẻ cho hắn với một khuôn mặt trắng bệch, run rẩy nói “Xin lỗi”.

Đôi mắt cậu sưng húp, hiển nhiên là đã khóc rất nhiều.

“…… Vì sao lại muốn xin lỗi?” Hắn không hiểu, rõ ràng mỗi ngày hắn đều tặng quà cho Kiều An, mà Kiều An cũng luôn nhận lấy một cách rất vui vẻ.

“Em, em đã đòi ngài Thẩm thứ ấy.”

“Chuyện này…” Có vấn đề gì à? Còn chưa dứt lời, Thẩm Thần Uyên đã lập tức nhận ra vấn đề.

Hắn chủ động đưa, và Kiều An tự mình muốn, là hai việc hoàn toàn khác nhau.

Thẩm Thần Uyên không biết nên hình dung loại cảm giác này như thế nào, có hơi buồn phiền, cũng hơi khó chịu, trái tim hắn co thắt lại vô cùng đau nhói.

Hắn không muốn thấy Kiều An giống như vậy.

Lúc này, cảm xúc đột nhiên thông suốt, những suy nghĩ nên để ý hay không để ý đã hoàn toàn không cần thiết nữa rồi.

_____

Thời gian lặng lẽ trôi qua, vừa đến 12 giờ trưa, Thẩm Thần Uyên lập tức gác lại công việc, nhắn tin cho trợ lý Tư chạy vặt mua cơm. Hắn cứ thất thần đợi cơm mang đến, lực chú ý hoàn toàn đặt trên chiếc điện thoại.

Tiếng chuông vừa vang lên, Thẩm Thần Uyên lập tức bắt máy.

Sau khi giải quyết xong vấn đề thẻ ngân hàng, Kiều An đã thả lỏng hơn rất nhiều, không biết từ đâu mà thiếu niên lại nghe thấy tin tức “Các tổng giám đốc vô cùng bận rộn, những người ấy đều không ăn đủ bữa, sau đó sẽ bị bệnh đau dạ dày”, khiến cho cậu lo lắng không thôi, rồi nói rằng bản thân muốn giám sát Thẩm Thần Uyên ăn cơm mỗi ngày.

“Ngài Thẩm ơi! Nhớ phải ăn cơm trưa nhé.”

“Tôi đang ăn đây.” Bữa cơm đúng lúc được đưa tới, Tư Kỷ là người kén ăn, vì thế nên hương vị của đồ ăn mà y mang về cũng không tồi, nhưng khi Thẩm Thần Uyên nhìn thấy miếng đùi gà trên đó, khóe miệng của hắn không khỏi hơi cong lên: “Trưa nay Kiều An ăn gì thế?”

“Ba viên thịt tươi ạ, còn có thịt kho tàu nữa! Còn ngài Thẩm?”

“Cậu đoán thử xem, là món cậu thích nhất.”

“Là đùi gà bự sao?! Em cũng muốn ăn!”

“Haha, tối qua vừa mới ăn mà, cậu không ngán à?”

“Không ạ ~ tại có rất nhiều loại đùi gà, chẳng hạn như đùi gà kho, đùi gà rán, đùi gà New Orleans…”

Miếng đùi gà trong miệng tỏa ra vị cay, nhưng Thẩm Thần Uyên lại nếm được một chút vị ngọt trong đó.

Thì ra người nọ thích mùi vị này à.

_____

Hiếm hoi có được hai ngày cuối tuần rảnh rỗi, sở thú chào đón rất nhiều du khách đến đây, trẻ em nắm lấy tay của cha mẹ, có vài em còn trực tiếp ngồi lên trên vai của ba hoặc anh trai, vừa nhìn các loại động vật khác nhau vừa la hét thích thú.

Kiều An nắm chặt lấy góc áo của Thẩm Thần Uyên, ngẩng đầu lên nhìn với hai mắt phát sáng, không kìm lòng được đặt một tay trên hàng rào: “Ngài Thẩm! Đây là cái gì thế?”

“Cái này gọi là hươu cao cổ.” Tay trái của Thẩm Thần Uyên đỡ phía bên phải Kiều An, nhìn thấy người quản lý bên kia đang đưa lá cây cho các du khách, hắn cũng dẫn Kiều An qua đó lấy hai cái.

Có một con hươu cao cổ nhận thấy phía bên này có đồ ăn, nó thò đầu ra ngoài hàng rào, đưa lưỡi ra trực tiếp ăn nhánh cây trong tay của Kiều An.

“Ngài, ngài Thẩm ơi, nó nó nó lại đây.” Kiều An cảm nhận được có một sức mạnh kéo nhánh cây trong tay đi, sau đó lại bắt gặp một khuôn mặt đột nhiên phóng to của con hươu, cậu căng thẳng dựa sát bên cạnh Thẩm Thần Uyên.

Thẩm Thần Uyên buồn cười đỡ Kiều An, nói: “Không sao không sao, Kiều An thả tay ra đi, nó không cắn đâu.”

Bàn tay đã buông ra, nhánh cây bị ngậm đi mất, nhưng hươu cao cổ không rời khỏi đó, mà nó lại đứng nhai lá cây trước mặt hai người.

Thẩm Thần Uyên xoa đầu Kiều An gần như đang nép cả nửa người vào trong lòng ngực mình, hắn quơ quơ nhánh cây trên tay: “Kiều An có muốn cho nó ăn nữa không?”

Kiều An vừa sợ mà cũng vừa muốn cho ăn, cuối cùng một tay của cậu nắm lấy cánh tay Thẩm Thần Uyên, một tay khác vươn ra để đút lá cây, dáng vẻ vô cùng sợ hãi.

Con hươu cao cổ ấy trông có vẻ rất thân thiện, vừa nhai lá cây vừa nhìn Kiều An.

“Kiều An muốn sờ không? Cậu có thể sờ nó.” Thẩm Thần Uyên khẽ nói bên tai Kiều An.

Ôm lấy cánh tay của ngài Thẩm trong lồng ngực mình, lá gan của Kiều An cũng to hơn, nhanh chóng duỗi tay ra sờ chiếc mũi của hươu cao cổ một chút, ngay khi bàn tay chạm vào bộ lông của nó thì cậu lại lập tức rụt về, cả người đều trốn phía sau Thẩm Thần Uyên.

Ở sau lưng hai người, Tư Kỷ gác đầu lên vai Nghiêm Thuật, “Chậc chậc” vài tiếng, sau đó trịnh trọng phê bình: “Thẩm tổng quá vô dụng, loại thời điểm này sao lại ra vẻ lịch thiệp như vậy chứ, đáng lẽ ra phải ôm bé cưng vào trong lòng, sau đó ôm hôn sờ soạng các thứ mới đúng.”

Nói xong, y hôn lên má của Nghiêm Thuật một cái, khiêu khích nói: “Giống như em nè, không bao giờ bỏ qua bất cứ cơ hội nào.”

Nghiêm Thuật dịu dàng xoa đầu y, nhẹ nhàng nói: “Cục cưng, tối hôm qua anh vẫn chưa thỏa mãn em à?”

Thế nên mới dám chọc ghẹo anh giữa ban ngày ban mặt?

Nhận thấy được tín hiệu nguy hiểm, Tư Kỷ giả vờ như không nghe thấy gì, cười ngây ngô vài tiếng, sau đó nhanh chân chạy đến chỗ Thẩm Thần Uyên giúp bọn họ chụp ảnh.

Là một dân thường vừa tới thế giới hiện đại này được một tháng, đây là lần đầu tiên Kiều An thấy được một loài động vật cao lớn như vậy, cậu ôm cánh tay của Thẩm Thần Uyên không cho hắn đi, cực kì đáng thương: “Ngài Thẩm ở cạnh em đi… A a a, nó lại đến đây!”

Thẩm Thần Uyên cảm nhận được có một thứ đang siết chặt cánh tay mình, một lần nữa đối diện với ánh mắt ỷ lại của thiếu niên, đôi mắt hắn trở nên sâu thẳm. Nhưng Kiều An lại không nhận ra sự thay đổi của Thẩm Thần Uyên, cậu vẫn luôn dùng trọng lượng cơ thể để kéo ngài Thẩm của cậu lại, không cho hắn rời đi.

Kiều An, nếu cậu cứ đối xử với tôi như vậy, có lẽ tôi sẽ không kiềm chế được nữa mất…

Thẩm Thần Uyên nhấc mắt kính lên, giấu đi hết thảy những suy nghĩ tiêu cực, sau đó nở một nụ cười dịu dàng, hắn dùng cánh tay còn lại không bị Kiều An ôm lấy, đặt lên trên bả vai của thiếu niên: “Được rồi, tôi ở cạnh cậu.”

Trong bức ảnh, hươu cao cổ thân thiện ghé cái đầu to của mình vào một bên mặt của thiếu niên, còn cậu thì hồi hộp áp cả nửa khuôn mặt vào cánh tay của người đàn ông bên cạnh, nhìn vào ống kính và nở một nụ cười, lộ ra sự ỷ lại vô cùng rõ ràng mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Ngây ngô, mang theo vẻ hồn nhiên và hạnh phúc.

“Đây là ảnh ư? Giống quá, thật sự là giống y như đúc luôn!” Kiều An buông cánh tay của Thẩm Thần Uyên ra, sau đó lại túm chặt lấy góc áo của đối phương một lần nữa, cậu vừa nhìn tấm ảnh trên điện thoại vừa ngạc nhiên nói.

Mà Thẩm Thần Uyên nhìn bản thân mình trong bức ảnh ấy, hắn lại có chút bất ngờ. Thì ra khi đó hắn đang cười ư? Lúc trước, Thẩm Thần Uyên đã từng tự luyện tập mỉm cười ở trước gương, thế nên hắn hiểu rất rõ nụ cười ấy không phải là nụ cười hoàn mỹ mà hắn có được sau hàng trăm ngàn lần thử nghiệm.

“Ngài Thẩm thật đẹp.”

Một tiếng cảm thán này đã kéo tâm tư của Thẩm Thần Uyên trở lại, hắn hơi cúi đầu xuống, cậu thiếu niên có chút ngượng ngùng, sau khi nói câu đó xong thì ánh mắt lại né tránh, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn nữa.

Thẩm Thần Uyên mỉm cười xoa mái tóc mềm mại của Kiều An, hắn không để ý tới vấn đề ấy nữa, dịu dàng nói: “Kiều An đã xem đủ chưa, chúng ta đi tới chỗ tiếp theo nhé?”

“Vâng vâng, đi tới chỗ tiếp theo thôi!”

Trong sở thú có rất nhiều người, tiếng nói chuyện cũng vô cùng ồn ào, cuối cùng vẫn là Kiều An ở bên cạnh Thẩm Thần Uyên nghe thấy âm thanh, bèn nhắc nhở hắn: “Ngài Thẩm ơi, hình như điện thoại của ngài đang đổ chuông.”

Nghe thấy thế, Thẩm Thần Uyên lấy điện thoại ra rồi nhìn thoáng qua.

Là Thẩm Nam.

Vậy không có chuyện gì quan trọng.

Thẩm Thần Uyên cúp máy một cách nhanh gọn lẹ, hắn cười nói: “Không có chuyện gì, chúng ta đi xem ngựa vằn nhé?”

“Vâng ạ!”